Chương 15: Diễu hành

Những ngày bình yên trôi qua thật mau, nhoáng cái Minh Đàn đã ngây ngốc ở chùa Linh Miểu đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày, thời gian cầu phúc đã xong, có thể trở về nhà.

Tuy nói cầu phúc chỉ là cái cớ, thời gian này ở trong chùa Minh Đàn cũng thành tâm chép không ít kinh văn, cũng hay tự ngẫm rồi cầu nguyện với Phật Tổ.

Phật gia chú trọng duyên pháp, Minh Đàn cũng tin điều này, cho nên mỗi khi nàng ước nguyện đều sẽ cố ý đi vòng tới tòa bảo điện nàng đi nhầm ngày đầu tiên.

"Phật Tổ trên cao, tín nữ A Đàn hôm nay phải trở về nhà, gần đây con hay quấy rầy xin Phật Tổ chớ trách. Tín nữ cũng biết ước nguyện rất nhiều nhưng từng điều từng việc đều vô cùng quan trọng, việc quan trọng nhất trước mắt là lại chọn được một cửa hôn nhân tốt……

"Phải trở về nhà? Tiểu sa di mặc niệm"A Di Đà Phật", đáy lòng không khỏi sinh ra một loại cảm giác giải thoát.

Rốt cuộc không có ai có thể tưởng tượng được yêu cầu kén rể ngày ấy mới chỉ là bắt đầu, vị nữ thí chủ này vào chùa ở mấy ngày lâu lâu sẽ tiến đến bổ sung thay đổi điều ước.

Thật ra nàng cũng cầu xin việc khác nữa, thí dụ như nguyện cha mẹ bạn tốt của con thân thể khoẻ mạnh, nguyện thế gian phồn thịnh thanh bình vô tai vô nạn……

Nhưng các loại yêu cầu của vị nữ thí chủ này với việc hôn nhân thật sự để lại ấn tượng quá mức sâu sắc với hắn, thế cho nên hắn bỗng dưng thấy mình may mắn khi đã xuất gia, không cần lấy vợ như người thường.

Không bao lâu sau, Minh Đàn khấn xong đã vái ba vái.

Khi ra khỏi bảo điện, nắng gắt ngày xuân sáng quắc, cành cây cổ thụ chiếu ra cảnh xuân loang lổ.

Minh Đàn đang định đi ra ngoài lại không ngờ trùng hợp gặp được Tuệ Nguyên đại sư, người hơn tháng không thấy bóng dáng bỗng nhiên trở về chùa.

Nàng không biết Tuệ Nguyên, chẳng qua khi gặp gỡ tăng nhân trong chùa nàng đều sẽ chắp tay trước ngực, lễ phép mà lên tiếng chào: "A Di Đà Phật, chào sư phụ."

"A Di Đà Phật."

Tuệ Nguyên bỗng nhiên nghe thấy giọng nói này, nhớ tới chuyện gì đó, trên mặt mang ý cười nhẹ nhàng, "Thí chủ thành tâm, nhất định có thể được như ước nguyện."

"……?"

Đây là khách sáo hay nói nghiêm túc?

Minh Đàn khựng lại, vị sư phụ này thoạt nhìn có gương mặt hiền từ lại có chút cao thâm khó đoán không giống người sẽ nói chuyện khách sáo tùy tiện… Đợi nàng hoàn hồn muốn hỏi nữa, Tuệ Nguyên đã tản bộ bước vào trong điện. Nàng quay lại đuổi theo, thế nhưng cũng không thấy bóng người.

Trong Tàng Kinh Các, tiểu sa di vừa rồi vốn định ra cửa đưa tiễn cũng nghe thấy lời nói của Tuệ Nguyên, hắn nhịn không được hỏi: "Sư phụ, vị nữ thí chủ kia có thật có thể được như ước nguyện hay không?

"Phu quân như vậy bình thường rất khó kiếm được. Tuệ Nguyên chậm rãi tìm kinh, không biết tìm được cuốn kinh thư nào, ông đem cuốn này giao cho tiểu sa di, trong mắt mỉm cười có thâm ý khác mà nói:"Người xuất gia không nói dối."

Bên ngoài Tàng Kinh Các, Minh Đàn không tìm lại được người vừa gặp nên đã rời khỏi bảo điện từ sớm. Nàng cũng không để chuyện này ở trong lòng, rốt cuộc nàng cũng không biết người đó là cao tăng đắc đạo Tuệ Nguyên đại sư, người hàng năm vân du không rõ tung tích.

Khi tới chùa cầu phúc có năm chiếc xe ngựa mênh mông cuồn cuộn, lúc trở lại Minh Đàn để tôi tớ đi tiền trạm vận chuyển quần áo về phủ, bản thân nàng cùng Tố Tâm Lục Ngạc đi sau, vừa thưởng thức phong cảnh ngày xuân vừa khiêm tốn hồi kinh.

Ở trong chùa ngây người một tháng rưỡi, Thượng Kinh ngựa xe như nước phồn hoa náo nhiệt đã như chuyện từ rất lâu rồi. Nhưng trời xuân tươi đẹp trong xanh, liễu cổ rủ bên bờ sông xanh tươi mơn mởn, nam nữ già trẻ đều đã thay áo bông cũ đổi áo mới, mang lại cảnh tượng mới mẻ đầy sức sống.

Nghe nói kết quả thi hội tân khoa đã ra, tên của Thư Cảnh Nhiên đứng đầu bảng. Bạch Mẫn Mẫn xem như đã đoán được nên từ lâu đã đặt sẵn vị trí ở Huệ Xuân Lâu. Sau khi thi hội yết bảng, gian phòng ngắm cảnh ở tửu lầu có cửa sổ sát phố đã bị đặt kín, giá cũng tăng lên mấy lần.

Minh Đàn hồi phủ nghỉ ngơi chỉnh đốn mấy ngày, rất nhanh đã đến ngày thi vấn đáp trên điện vàng.

Thi vấn đáp trên điện chỉ có một câu, Thành Khang đế hỏi về quân sự.

Các thí sinh học nhiều tứ thư ngũ kinh nhưng với chuyện quân bình đều biết rất ít, dù nghĩ nhiều cũng chỉ là lý thuyết suông, có thể phân tích sâu xa đã là hiếm có khó tìm.

Thư Cảnh Nhiên dù sao cũng là con trai tể tướng, lại chơi thân với Giang Tự, Lục Đình, đương nhiên hiểu biết rất nhiều, nhưng Thành Khang đế cũng bởi vậy mà càng yêu cầu với hắn cao hơn so với những thí sinh khác.

Lần này thi đình Thư Cảnh Nhiên viết văn xuất sắc nhưng không được mới mẻ độc đáo như một vị thí sinh khác xuất thân bình dân, cuối cùng Thành Khang đế chấm hắn là Thám Hoa.

Đương nhiên, Thành Khang đế cũng suy tính đến quy tắc bất thành văn "Nhan sắc khí chất của Thám Hoa lang cần phải xuất sắc

". Tin tức Thư Cảnh Nhiên được chấm làm Thám Hoa lang truyền ra, nữ tử trong kinh hoan hô nhiệt liệt. Theo lệ Thành Khang đế ban thưởng nghi thức diễu hành dạo phố, từ cửa Chính Đức đi ra, Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa đều cài hoa đỏ, cưỡi ngựa lớn mà đi. Khi bắt đầu dạo phố, đám đông trên đường đông đúc ồn ào náo động. Đúng như Bạch Mẫn Mẫn dự đoán, bước nửa bước cũng không nổi. Mấy nữ tử Thượng Kinh xưa nay chú ý nhất là đoan trang tự chủ giờ đều lớn tiếng hô lên"Thám Hoa lang", "Thư nhị công tử", ném trái cây, ném túi thơm dải lụa rực rỡ bay tán loạn, vô cùng náo nhiệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!