Chuyện này Minh Đàn cảm thấy không đúng, về cơ bản nàng chỉ muốn cho phủ Lệnh quốc công nổi danh, không ngờ thế mà có thể phát triển đến nỗi trên dưới cả nhà đều bị hàng tước giáng chức.
Nhìn kỹ lại, chuyện trong nhà lại có thể làm lay động cả một thế gia tên tuổi lâu đời đã có hàng trăm năm, thật là không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng Bạch Mẫn Mẫn lại không cảm thấy có chỗ nào khác lạ, chỉ vô tư nói: "Ác giả ác báo. Chúng ta có thể tra ra được chuyện của vợ chồng Lệnh hầu, đương nhiên cũng có người biết được chuyện dơ bẩn việc xấu xa của mấy nhà còn lại, từ chuyện gièm pha trong nhà dẫn tới chuyện làm quan bất chính… Còn không phải là con đê ngàn dặm sụp vì tổ kiến, có cái gì mà lạ.
"Nói như vậy hình như cũng không sai, hơn nữa nghe ra cũng rất hợp lý. Minh Đàn nghĩ mãi cũng chưa nghĩ ra chỗ nào không đúng, nên cũng không nghĩ nhiều nữa. Bạch Mẫn Mẫn:"Đúng rồi, muội tính khi nào trở về? Hiện nay thanh danh phủ Lệnh hầu hỗn độn, sẽ không có ai đem sai lầm trong chuyện từ hôn chê trách muội.
Vào xuân thời tiết đẹp, các phủ đều tổ chức tiệc ngắm hoa nhiều hơn bình thường đó."
Nhắc tới chuyện này, Minh Đàn lại chống cằm thở dài: "Đã bảo cầu phúc bảy bảy bốn mươi chín ngày, đương nhiên phải ở cho tròn bốn mươi chín ngày, đang dang dở tự nhiên chạy về thì biết ăn nói thế nào."
Chu Tĩnh Uyển nói:
"A Đàn nói có lý. Dù sao cũng còn hơn một tháng, tỷ thấy cảnh quan nơi này vô cùng tươi đẹp, A Đàn ở đây cũng có thể lẳng lặng dưỡng tâm dưỡng tính cho tốt. Nếu không quen ăn đồ chay tỷ có thể bảo hạ nhân trong phủ đưa điểm tâm tới mỗi ngày."
"Cũng không cần."
Minh Đàn lại thở dài, khuôn mặt nhỏ bị bàn tay nàng kẹp vào chia làm hai phần, giọng nói phát sầu, "Điểm tâm ngon hơn cơm nhưng đợi muội hồi phủ cùng gần vào hạ rồi.
"Ngày mùa hè xiêm y mỏng, ngày ngày ăn điểm tâm làm sao có thể mặc đồ mà hiện ra dáng người lả lướt vai như cánh bướm, eo nhỏ thon gọn chứ. So với dáng người, điểm tâm không đáng để nhắc tới. Chu Tĩnh Uyển cũng là quý nữ điển hình trong kinh, nghĩ đến đây thì rất tán đồng mà gật gật đầu. Chỉ có Bạch Mẫn Mẫn nghe xong thì bĩu môi xem thường, đầy mặt đều viết — nói đến chuyện làm màu, trong kinh không ai có thể hơn Minh gia A Đàn này đâu. Chẳng qua cẩn thận tính toán ngày tháng, Bạch Mẫn Mẫn lại đột nhiên nhớ tới một sự kiện:"Đúng rồi, trung tuần tháng sau hẳn là lúc kỳ thi mùa xuân vừa kết thúc, lúc muội trở về có lẽ còn có thể kịp nhìn tân khoa Trạng Nguyên cưỡi ngựa dạo phố đấy.
"Kỳ thi mùa xuân vốn nên bắt đầu đúng lúc Minh Đình Viễn về kinh, nhưng vì Khâm Thiên Giám nhìn sao phát hiện hiện tượng thiên văn không được tốt, tất cả đành chậm lại nửa tháng. Minh Đàn tính tính ngày thì đúng là vậy. Bạch Mẫn Mẫn kích động vội nói:"Mấy ngày này tỷ sẽ sai người đi thuê gian phòng mở cửa sổ ra sát đường ở Huệ Xuân Lâu!
Cưỡi ngựa dạo phố đi từ cửa Chính Đức ra, nhất định phải qua Huệ Xuân Lâu đó, ngày Thư nhị công tử đỗ đạt nhất định trên đường tắc nghẽn không đi được!"
Minh Đàn: "Sao tỷ có thể tin tưởng hắn nhất định sẽ thi đỗ?"
"Lấy tài năng của Thư nhị công tử thì đỗ vào ba vị trí đứng đầu không khó." Chu Tĩnh Uyển nhẹ giọng đánh giá.
"Đúng vậy!"
Bạch Mẫn Mẫn phụ họa.
"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, sau khi kỳ thi mùa xuân qua đi Thư nhị công tử cũng nên bàn chuyện hôn nhân rồi. Người ta là nhân vật trời quang trăng sáng như vậy, không biết sẽ cưới vị thê tử như thế nào. Ai da, hai người bảo huynh ấy sẽ không lấy công chúa chứ? Nhưng trước mắt cũng không có công chúa có độ tuổi phù hợp…"
Bạch Mẫn Mẫn tự mình lèm bèm, cuối cùng lại tiếc nuối nói:
"Nếu không phải mẫu thân đã sớm chọn được hôn phu tương lai cho tỷ, Bạch gia nhà tỷ cũng không kém, tìm người tới cửa làm mai, biết đâu Thư nhị công tử nhất thời thấy người đầu tiên cầu hôn liền đồng ý luôn. Nhưng mà nhân vật như Thư nhị công tử cũng chỉ thích hợp đứng nhìn từ xa, nếu thực sự gả cho huynh ấy, không biết viết văn làm thơ thì không nói chuyện được, làm sao sống qua ngày đây."
Tướng mạo, tài năng văn chương, gia thế, dáng người…
Nghĩ cũng thấy hợp với ước nguyện của nàng.
Minh Đàn vừa so sánh vừa yên lặng gật đầu.
Sau một lúc lâu, câu chuyện của Bạch Mẫn Mẫn đã chuyển từ Thư nhị sang một vị mỹ nam tử khác trong kinh, Minh Đàn thình lình hỏi một câu: "Hai người cảm thấy, muội thế nào?"
"Cái gì thế nào?
"Trong mắt Bạch Mẫn Mẫn cùng Chu Tĩnh Uyển đều là nghi hoặc. Minh Đàn ho nhẹ, đoan trang ngồi thẳng, lấy ra dáng vẻ quý nữ ngày thường nói:"Nếu Thư nhị cưới một thê tử như muội thì thế nào?
Có phải cực kỳ xứng đôi không?"
Bạch Mẫn Mẫn: "……"
Chu Tĩnh Uyển: "……"
Vẻ mặt Minh Đàn còn nghiêm túc mà phân tích: "Thư nhị tuy có không ít chỗ chưa ổn, thí dụ như trong nhà quan hệ phức tạp, mẫu thân xuất thân từ gia đình lớn, rất nặng quy củ, kẻ ái mộ lại nhiều, hậu viện chắc là rất khó thanh tịnh… Nhưng dù sao trong số các công tử ở Thượng Kinh, bề ngoài phẩm hạnh bản thân hắn vẫn khá là ấn tượng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!