Chương 12: (Vô Đề)

Minh Đàn đi rồi, bảo điện yên tĩnh trở lại. Bên trong tịnh thất trà hương lượn lờ, chỉ là khó tiếp tục đánh cờ được nữa.

Trên mặt Tuệ Nguyên đại sư vẫn treo nụ cười nhạt, ông nhẹ nhàng đạm mạc nói: "Đã khó tĩnh tâm, Vương gia không cần gắng gượng.

"Giang Tự không để ý tới định tiếp tục đánh cờ, nhưng khi cầm cờ đen giữa không trung, yêu cầu chọn rể phức tạp hỗn loạn rườm rà hiếm có vừa nãy của vị tiểu thư Minh gia kia lại vang lên bên tai, ván cờ trước mắt dường như đã rối loạn, không hề có kết cấu trật tự. Hắn cũng không cố nữa, đặt quân đen vào lại vại cờ, đứng dậy chắp tay nhàn nhạt nói:"Ngày khác lại lĩnh giáo đại sư.

"Tuệ Nguyên đại sư nhìn bóng dáng hắn lưu loát rời đi, vuốt râu chòm râu bạc trắng, chỉ cười không nói. Sau khi ra khỏi bảo điện cầu nguyện, Minh Đàn đi lung tung một lúc, cuối cùng vòng trở lại nơi quen mắt. Tố Tâm cùng Lục Ngạc đã tìm nàng hồi lâu, bỗng nhiên nhìn thấy nàng, vội đi lên đón."Tiểu thư, ngươi đi đâu vậy, dọa chết nô tỳ rồi!

"Lục Ngạc vội la lên. Tố Tâm cũng căng thẳng nói:"Mới vừa hỏi tiểu sư phụ trong trai đường, tiểu sư phụ nói, tiểu thư ăn cơm còn thừa, đi Phật đường nhỏ tự ngẫm, nhưng nô tỳ cùng Lục Ngạc đi Phật đường nhỏ cũng không tìm được tiểu thư."

"Không có việc gì, lạc đường thôi."

Minh Đàn điềm tĩnh nói, "Ta tìm bảo điện khác, dù sao chuyện tự ngẫm không quan trọng ở chỗ nào, thành tâm khắc linh nghiệm.

"Nàng thành tâm như thế, tất nhiên Phật Tổ sẽ không trách tội, nói không chừng còn sẽ phù hộ nàng tìm được lang quân như ý. Đúng, đúng là như vậy. Minh Đàn:"Đúng rồi, các ngươi tìm ta vậy đã dùng trai chưa?"

"Không sao, nô tỳ không đói bụng."

"Chưa dùng, nô tỳ đói bụng."

Hai người Tố Tâm cùng Lục Ngạc đồng thời đáp.

"……"

Tính tình hai người này từ trước đến giờ đều là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, ngần ấy năm cũng không học được tí gì từ đối phương.

"Chưa quá giờ ăn, các ngươi mau đi dùng đi, ta ở gần đây ngắm hoa."

Vì đề phòng Tố Tâm nói ra câu "Há có chuyện nô tỳ để chủ tử chờ", Minh Đàn còn bổ sung: "Ta muốn yên tĩnh một mình, đừng tới phiền ta."

Tố Tâm lại không dám mở miệng phản đối.

Thấy Lục Ngạc lôi kéo Tố Tâm vào trai đường, Minh Đàn thở phào một hơi. Dù sao cũng không có việc gì, nàng chậm rãi nhàn tản đi đến bên cạnh ao phóng sinh, chắp tay sau lưng, vươn đầu nhìn xuống xung quanh.

Đầu xuân tháng hai gió nhẹ nhàng ấm áp thổi phất qua mặt ao, nổi lên mấy gợn sóng nông, nhan sắc khuynh thành phản chiếu trên mặt nước cũng theo gợn sóng rung rinh.

Minh Đàn soi trái soi phải, thật sự thấy tiếc thay cho Lương Tử Tuyên. Khuôn mặt chưa trang điểm chưa cài trâm đã yểu điệu động lòng người thế này, thế mà Lương Tử Tuyên cứ vậy bỏ lỡ.

Hơn nữa hắn bỏ lỡ không chỉ là một khuôn mặt này, hắn bỏ lỡ chính là một vị phu nhân tuyệt thế mấy chục năm sau vẫn có thể khoe khoang trong tiệc rượu với đồng liêu đó!

Nói đi cũng phải nói lại, cũng không biết ai tích phúc tám đời cuối cùng có thể cưới được nữ tử tốt như nàng vậy. Ai da, chỉ hận nàng không thể phân thân, nếu nàng là nam tử, nhất định sẽ vượt qua muôn vàn khó khăn, dùng hồng trang mười dặm cầu hôn chính mình.

Minh Đàn ở bên ao than thân trách phận nên không phát hiện ra trong rừng mai đối diện ao phóng sinh có hai thân ảnh mặc áo đen đang đứng.

"Vương gia, Thẩm tiểu tướng quân đêm khuya mới có thể vào thành, ngày mai sẽ tự mình đến Vương phủ báo cáo cho ngài công việc chuyển giao Đông Châu và Tuy Bắc Lộ.

"Ám vệ đi theo sau Giang Tự thấp giọng hồi bẩm tin tức mới nhất. Giang Tự không dừng bước chân, giọng nói cực kỳ lãnh đạm:"Không phải hôm qua đã đến Hòa Châu sao, vì sao tối nay mới vào thành?"

Hòa Châu sát với Thượng Kinh, đường chính đi nhanh và tiện, hơn nữa lần này Thẩm Ngọc đi một người cưỡi ngựa nhẹ nhàng hồi kinh, bình thường dưới tình huống này muộn nhất cũng chỉ buổi trưa hôm nay đã đến nơi rồi.

"Thuộc hạ không biết.

"Ám vệ tự giác thấy hổ thẹn. Y theo lộ trình mà tính, tối nay mới vào thành đúng là hơi chậm, nhưng tin tức hắn nhận đúng là như thế. Giang Tự cũng không hỏi lại nhiều. Chỉ là còn chưa đi ra khỏi rừng mai, từ phía ao phóng sinh đối diện liền truyền đến một giọng nam quen thuộc:"Đàn biểu muội!

"Giang Tự dừng bước, quay đầu nhìn lại. Ám vệ cũng theo bản năng nhìn sang phía đối diện. Ám vệ:"……"

Hắn biết Thẩm tiểu tướng quân vì sao đêm khuya mới có thể vào thành, ngày mai mới có thể tới gặp Vương gia rồi.

"Biểu ca… Sao huynh ở đây?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!