Chu thị Đại Hiện, danh môn trăm năm, gia truyền thi thư. Chu Tĩnh Uyển cũng xứng danh Chu thị, khi còn nhỏ đã tinh thông thi thư hơn những cô nương khác, là tài nữ được công nhận trong đám danh môn khuê tú Thượng Kinh.
Cô nương Chu gia không lo ế, sau khi Chu Tĩnh Uyển cập kê, người ta lũ lượt không ngừng tới phủ cầu hôn, nhưng đều bị mẹ Chu lấy lý do "Con gái còn nhỏ tuổi, muốn giữ ở nhà mấy năm nữa" để từ chối.
Lý do này nghe qua thì không có gì không ổn, nhưng Chu Tĩnh Uyển hiểu, mẫu thân từ chối mai mối cũng không phải vì muốn giữ nàng thêm mấy năm mà chủ yếu là vì những nhà tới làm mai ấy, mẫu thân không thể nào chấp nhận được.
Trưởng tỷ của nàng Chu Tĩnh Xu gả cho phủ Lý tư nghiệp có địa vị thấp hơn, mẫu thân vẫn luôn thấy khó chịu. Mấy năm nay chị nàng và anh rể vẫn yêu thương nhau như thuở đầu, ngoại trừ không có con nối dõi thì cuộc sống coi như là tốt đẹp, nhưng trước sau mẫu thân vẫn cho rằng, đích nữ Chu phủ nên xứng đôi với dòng dõi hiển quý.
Chu Tĩnh Uyển lại càng hiểu rõ hơn mẫu thân nàng về chuyện dòng dõi, cha nàng có khả năng sẽ lên chức tể tướng, lại có danh tiếng trong đám văn sỹ nho sinh, nếu kết thông gia với quan văn có địa vị cao thì lại dễ bị nghi ngờ kéo bè kết phái.
Nàng cũng suy nghĩ về chuyện hôn nhân của bản thân, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không ngờ vị Điện tiền phó đô chỉ huy sứ tiếng tăm lừng lẫy trong kinh – Lục Đình sẽ tự mình tới cửa cầu hôn.
"Tuổi còn trẻ, quyền cao chức trọng, tương lai rộng mở, ta thấy Lục điện soái này không tồi.
"Đêm hôm Lục Đình cầu hôn, trên bàn ăn mẹ Chu vừa lòng nói. Chu Tĩnh Uyển dừng đũa, uyển chuyển nhắc nhở:"Mẫu thân, Lục điện soái này chính là người có tiếng ác có thể dọa trẻ em ngưng khóc về đêm đấy…"
"Đồn đại lung tung trên phố làm sao tin được?"
Mẹ Chu tức giận lườm nàng, lại nhìn về phía cha Chu ngồi ở chủ vị, "Lão gia, ta thấy dáng vẻ Lục điện soái đường hoàng, người cũng khiêm tốn, không giống kẻ hung thần ác sát, tuổi còn trẻ như vậy đã làm cận thần của thiên tử, chắc là rất có tài, lão gia làm quan trong triều với người ta, từ trước đến nay đã bao giờ qua lại chưa?"
"Lục Đình? Chưa bao giờ có quan hệ gì, không thân." Cha Chu vùi đầu gắp đồ ăn, thuận miệng nói ra.
"……"
"Một lòng chỉ biết vùi đầu trong viện Hàn Lâm thì quen biết được ai!
"Mẹ Chu tức giận quở trách. Cha Chu nghẹn họng, vội vàng sửa lời:"Ý ta là, tuy rằng không quen biết nhưng Lục Đình… Phu nhân bà cũng nói rồi đấy, cận thần của thiên tử, chắc chắn bản lĩnh không tệ."
Ông dừng đũa lâm vào suy tư, lại nói thêm: "Lục gia có công phò tá, hiện giờ cả nhà chỉ còn sót lại một mình Lục Đình là con trai, Thánh thượng đúng là cực kỳ tín nhiệm hắn, nhưng mà tính của người này —"
Chu Tĩnh Uyển mong mỏi nhìn về phía cha Chu, nhưng ông sững lại, nói rất nhanh: "Hình như hơi bị quái gở, ít nói, cũng là chuyện tốt, chẳng phải như thế thì hậu viện rất yên bình hay sao."
Chu Tĩnh Uyển: "……"
Thật ra khi Lục Đình tới cầu hôn, trong lòng Chu Tĩnh Uyển đã có dự cảm mơ hồ, lần cầu hôn này sợ là không thoái thác được.
Mấy đời Lục gia có quan lớn nối tiếp nhau, nhưng vì ủng hộ đương kim Thánh thượng nên chịu thảm án cả nhà bị giết, chỉ còn lại Lục Đình tránh được một kiếp.
Chính vì nguyên nhân sâu xa này mà Lục Đình được Thánh thượng vô cùng ưu ái, năm hắn hai mươi đã nhậm chức Điện tiền phó đô chỉ huy sứ, làm quan tam phẩm, thống lĩnh cấm quân, không thể nghi ngờ gì đây chính là bề tôi thân cận của thiên tử.
Nhìn khắp Thượng Kinh, số người có địa vị thấp hơn có thể khiến mẫu thân chấp nhận gả con, lại là lang quân phù hợp để kết hôn không khiến phụ thân bị nghi ngờ kéo bè kết phái chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Lục Đình đúng là đứng đầu danh sách.
Nhưng mà Chu Tĩnh Uyển cực kỳ không tình nguyện nhận mối hôn nhân này.
Tuy nàng đã từng gặp vị Lục điện soái kia, nhưng lại không dám nhìn, chỉ nhớ rõ phía bên trái trán hắn có một vết sẹo do đao để lại, mặt mày có vẻ hung bạo thù hận nặng nề, hơn nữa với tiếng ác của hắn ở bên ngoài, chỉ cần nghe được hai chữ "Lục Đình" là toàn thân nàng đã nổi hết cả da gà.
Nhưng sau khi được Minh Đàn và Bạch Mẫn Mẫn khuyên nhủ kỹ càng, còn lấy ví dụ Định Bắc vương điện hạ lúc trước nàng nói khiến nàng nghẹn họng, trong lòng nàng dao động, miễn cưỡng đồng ý sắp xếp gặp mặt Lục Đình một lần ở chùa Đại Tướng Quốc.
Không gặp còn tốt, gặp mặt xong nàng càng không muốn lấy hắn. Người kia tàn nhẫn độc ác lại không coi ai ra gì, thế mà lại cho rằng gửi thêm chút sính lễ là có thể cưới được nàng. Tự cao! Ngông cuồng! Tục tằn quá đáng!
Nàng kiên quyết rời đi, ngoài miệng còn nói mấy câu thà chết chứ không chịu khuất phục.
Nàng cứng miệng như thế nhưng trong lòng lại vô cùng sợ hãi, nàng còn có cha mẹ người thân, nếu liều chết đắc tội sát tinh này, khiến cả nhà gặp rắc rối thì cũng không phải mong muốn của nàng.
Hơn nữa nàng cũng không muốn chết, từ nhỏ nàng đã yếu ớt, phải uống vô số chén thuốc đắng ngắt thân thể mới có chuyển biến tốt đẹp, tự dưng vô duyên vô cớ mất đi tính mạng thì thật không đáng.
Nàng hoảng sợ do dự, nỗi lòng tích tụ, ban đêm cứ âm thầm khóc lóc nhiều lần, cuối cùng lại bệnh liệt giường.
Nhắc đến lại thấy khó hiểu, vị sát tinh kia không biết nghe được tin tức từ đâu rằng nàng nhiễm phong hàn, thế mà lại lặng lẽ sai người đưa tới rất nhiều thuốc bổ và một phong thư, giải thích hiểu lầm lời nàng nói trong lần gặp mặt trước đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!