Chương 117: Kết thúc (phần 2) Hoàn chính văn

Công chúa Nam Luật được gả vào Thượng Kinh, vì thể hiện mối quan hệ hữu nghị sâu sắc của Đại Hiện và Nam Luật nên lễ cưới được tổ chức theo quy chế của Trưởng công chúa Đại Hiện.

Lâu rồi Thượng Kinh không có lễ thành hôn náo nhiệt như vậy, chiêng trống vang trời, cả đường rải đầy hoa, hồng trang mười dặm rực rỡ, người tới người lui trong phủ Vân Huy tướng quân không dứt, vô cùng náo nhiệt.

Mặc dù Minh Đàn ngóng trông từ lâu để đi góp vui, kết quả nàng lại không thể tham dự nghi lễ thành hôn.

Bởi vì, tuy từ đầu năm đã có tin tức về lễ cưới, nhưng Lục công chúa Nam Luật tới kinh thành vốn phải đi đường xá xa xôi, ven đường lại gặp lũ hàng năm trên sông, không đi được đường thủy.

Khi vòng qua đường bộ đến kinh, thời gian thành hôn lùi hết lần này đến lần khác cuối cùng lại trùng hợp rơi vào ngày Minh Đàn sinh con.

Minh Đàn sinh không thuận lợi, buổi sáng chuyển dạ mà đau tới tận đêm cũng chưa sinh em bé ra được.

Mấy lần Giang Tự muốn vào trong phòng đỡ đẻ, nhưng Minh Đàn sống chết không cho, nói nàng hiện giờ quá xấu, không muốn để hắn nhìn thấy. Phong thái y và các bà mụ cũng túc trực bên cạnh, cẩn thận khuyên hắn không nên đi vào.

Hắn khoanh tay đứng ở ngoài phòng, không khí xung quanh người hắn lạnh đến mức người khác không dám thở mạnh.

Sau đó, tiếng khóc la bên trong bỗng nhiên yếu hẳn đi, chỉ thấy người ta vây xung quanh căng thẳng gọi:

"Vương phi, đừng ngủ! Tỉnh lại đi, ngài tỉnh lại đi!"

Rốt cuộc Giang Tự không chờ được nữa: "Tránh ra!"

Hắn xông vào phòng, mặt cực kỳ lạnh, không ai dám cảm.

"Vương gia……"

"Vương gia ngài không thể……"

Hắn không thèm để ý gì hết, cất bước đến bên Minh Đàn, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng: "A Đàn, tỉnh lại đi, là ta đây.

"Giọng nói như vàng trầm ngọc lạnh che giấu căng thẳng hiếm thấy. Lông mi Minh Đàn run run, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, giọng nói như con mèo nhỏ, mỏng manh đáng thương:"Phu quân, thiếp mệt mỏi quá, thiếp muốn ngủ trong chốc lát…"

"Ngoan, đợi lát nữa rồi ngủ tiếp, ta ở bên nàng."

Thấy nàng tỉnh lại, bà mụ, tỳ nữ và thái y bên ngoài đều cổ vũ nàng nói: "Đúng vậy Vương phi, kiên trì một chút, sắp ra rồi!

"Canh sâm nhanh chóng được đưa vào, Giang Tự nhận canh thổi nguội đút từng muỗng cho nàng, cuối cùng cho nàng ngậm một lát sâm. Nàng dần dần khôi phục chút sức lực, cũng không biết có phải đọc tiểu thuyết nhiều quá không mà bỗng nhiên nàng nhìn về phía thái y sau bình phong, yếu ớt nói:"Nếu chỉ có thể giữ một người, thì giữ con ta đi, dù sao…"

"Giữ Vương phi.

"Giang tự không cho phép cự tuyệt ngắt lời. Thái y lau mồ hôi, cẩn thận trả lời:"Vương gia không cần lo lắng, chỉ cần Vương phi dùng thêm sức, mẫu tử đều sẽ bình an không có việc gì.

"Nếu là có chuyện thì cũng không tới lượt giữ lớn hay giữ nhỏ, đều không giữ được như nhau. Nhưng thái y là người cẩn thận nhất, nếu nói cả lớn cả nhỏ đều có thể bình an thì đương nhiên rất đáng tin."Nương nương, hiện giờ vị trí thai nhi đã đúng rồi, chỉ cần cố gắng một bước cuối cùng, người thả lỏng trước đã, hít thở sâu, người nhất định có thể làm được."

Dường như Minh Đàn nghe được những lời này thì có chút hy vọng, ánh mắt nàng lại nhìn về phía Giang Tự, khóc nức nở nhỏ giọng kiên trì nói: "Vậy chàng ra ngoài trước đi được không, xấu chết mất, chàng đừng nhìn."

"A Đàn không xấu."

Minh Đàn vốn cũng không trông chờ hắn có thể nói ra lời âu yếm nào kiểu như "Trong lòng ta A Đàn vĩnh viễn là cô nương đẹp nhất

", nước mắt lưng tròng nhìn hắn một hồi lâu, đáy lòng rốt cuộc được an ủi, nhưng vẫn nhất định đẩy người ra ngoài. Giang Tự bất đắc dĩ chỉ có thể theo ý nàng, đi ra ngoài. Đợi đến khi vang lên tiếng đóng cửa"cót két", Minh Đàn lại sai người bưng canh sâm tới uống mấy ngụm, ngay sau đó hít thở sâu, nhắm mắt lại, cắn môi, dùng toàn bộ sức lực mình có thể có.

Cả người nàng run rẩy, sắc mặt trắng bệch, trên trán có mồ hôi lăn xuống hòa với máu rỉ ra trên cánh môi bị cắn nát, môi nàng nhâm nhẩm đau nhưng đau đớn này không là gì khi so với cơn đau ở nửa người dưới.

Bỗng nhiên, trước mắt Minh Đàn trống rỗng, toàn bộ ý thức trong khoảnh khắc ấy cũng đột ngột biến mất cùng với cảm giác như trút được gánh nặng ở dưới thân.

"Sinh rồi!"

"Sinh rồi sinh rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!