Chương 11: Chọn rể

Tiểu tiểu thư Minh gia kỳ cục giờ đang đi chùa Linh Miểu cầu phúc, chùa tọa lạc ở núi Vân Tụ cách thành ba dặm về phía bắc.

Hương khói chùa Linh Miểu không nhiều bằng chùa Đại Tướng Quốc, cũng không nổi danh đặc biệt linh nghiệm để cầu nhân duyên cầu con nối dõi gì, chỉ là non xanh nước biếc, khung cảnh tươi đẹp an tĩnh, ở dân gian còn nổi tiếng vì có "cơm chay tươi ngon".

Minh Đàn đúng là nhìn trúng chùa này hẻo lánh thanh tịnh, đỡ cho nàng đã lấy cớ đi cầu phúc tránh bị chú ý còn hay đụng phải quý nữ trong kinh đến dâng hương.

Hiện nay chuyện bê bối của phủ Lệnh quốc công đã truyền đi khắp nơi, Minh Sở và Thẩm Họa không thể không biết, dù sao Liễu di nương vẫn là người bên gối cha nàng, nói không chừng Minh Sở đều đã biết chuyện nàng bị bày bố mà rơi xuống nước.

Vốn dĩ Bùi thị sắp xếp để nàng rời đi vào sáng sớm ngày hôm sau, Minh Đàn lường trước, lúc tiễn nàng ra khỏi phủ Minh Sở nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt hảo này để chế nhạo trào phúng.

Cho nên, nàng không muốn cho Minh Sở có cơ hội ấy —— ban đêm nàng thông báo cho Bùi thị, canh năm trời còn chưa sáng nàng liền mang theo Tố Tâm Lục Ngạc lên đường.

Đến chùa Linh Miểu, tăng sư trong chùa đã xong khóa thiền buổi sáng. Rốt cuộc là nơi Phật gia thanh tu, trống chiều chuông sớm, Phạn âm văng vẳng, khi ở trong núi không khỏi cảm thấy trong lòng bình tĩnh hơn nhiều.

Bùi thị đã báo trước, nên từ sớm đã có tăng sư tiếp khách đứng chờ đoàn người Minh Đàn ở ngoài cửa chùa.

Nhìn thấy Minh Đàn, sư tiếp khách chắp tay trước ngực nói: "A di đà phật, nữ thí chủ, mời theo ta vào."

"Làm phiền sư phụ."

Minh Đàn quy củ đáp lễ.

Trong chùa thanh u, đi theo sau vị tăng tiếp khách, chỉ thấy trên đường cổ thụ đan xen, cá chép vàng bơi lội trong ao phóng sinh, có cảm giác cổ xưa tĩnh mịch.

Cho đến khi vào sương phòng dành cho khách nữ, tuy không thể so với Chiếu Thủy Viện tinh tế nhã nhặn xa hoa nhưng cũng rộng rãi thoáng đãng sạch sẽ, Minh Đàn miễn cưỡng cũng ở được.

Chỉ là nàng còn chưa kịp cẩn thận đánh giá, đã có tiểu sa di* đưa áo xanh vải thô tới.

*Tiểu sa di: người tu hành cấp bậc thấp trong chùa, tương tự chú tiểu.

Minh Đàn khựng lại, hơi hoang mang do dự hỏi: "Sư phụ, đây là……"

Tăng sư tiếp khách ôn hòa đáp: "Khách hành hương ở lại trong chùa ngắn ngày thì đều mặc quần áo thế này. Thí chủ không cần lo lắng, quần áo đều là sạch sẽ mới tinh."

Minh Đàn: "……"

Đây là vấn đề sạch sẽ hay mới tinh à?

Lúc trước dưới sự nhắc nhở của Tố Tâm, nàng gian nan chọn lựa mang hay bỏ, quần áo giày dép đã giảm đi rất nhiều rồi, thế mà không ai cho nàng biết, ở lại chùa Linh Miểu vài ngày còn phải mặc xiêm y được phát, quả thật là sét đánh giữa trời quang đột ngột không kịp phòng ngừa!

Nàng choáng váng, sư tiếp khách lại giải thích rất nhiều thanh quy giới luật mà khách hành hương ở lại ngắn ngày cần giữ gìn nghiêm cẩn, cuối cùng còn rất tốt bụng nói: "Thí chủ đi đường mệt mỏi, xin nghỉ ngơi trước đi, tiểu tăng không quấy rầy nữa, A Di Đà Phật."

Minh Đàn còn chưa hồi phục tâm trí, sau mới sờ sờ xiêm y được phát lại câm nín một lúc lâu.

Mấy mặt khác thì thôi, chỉ là xiêm y này vai rộng tay áo to không hề chiết eo, kiểu dáng không có gì đẹp cả, đừng nói Tố Tâm Lục Ngạc, nha đầu hạng ba trong Hầu phủ còn ăn mặc tử tế hơn thế này gấp trăm lần, bảo nàng mặc vào người thế nào được?

Minh Đàn ngồi đó mà trợn mắt, nhưng nhập chùa tùy tục, nàng cũng không còn cách nào khác, cũng không thể ngồi lỳ trong phòng không đi ra ngoài được.

Lại nói đến việc dùng bữa, tất cả mọi người cần đi tới trai đường nhận khẩu phần ăn, không người hầu hạ cũng không được mang ra ngoài.

Cho đến lúc ăn cơm trưa, tiểu tiểu thư quật cường cuối cùng đành chịu thua cái bụng đói, nàng rất không tình nguyện để Lục Ngạc hầu hạ thay xiêm y của chùa vào.

Từ khi cha sinh mẹ đẻ tới nay Minh Đàn chưa bao giờ trang điểm mộc mạc như thế. Ngày thường ngay cả đi ngủ trung y của nàng cũng đều là vải dệt được tuyển chọn mềm mại thêu hoa văn chìm phức tạp đa dạng, lại được may đo phù hợp với dáng người của nàng.

Mặc đồ này ngồi trong phòng, nàng cảm thấy cả người đều không ổn.

"Mộc mạc đơn giản thế này làm sao gặp người ngoài được?

"Nàng không vừa lòng lắm mà đánh giá người trong gương, nhíu mày nói. Lục Ngạc:"Tiểu thư yên tâm, dù sao cũng không có ai có thể thấy được. Hôm nay lúc tới đây nô tỳ đã để ý, một ngày trong chùa này cũng không được mấy khách tới hành hương."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!