Chương 10: (Vô Đề)

Một đêm không gió không mưa, ngày hôm sau trời nắng. Khi Minh Đàn đứng dậy dùng đồ ăn sáng, nghe nói Hầu gia cùng phu nhân từ sớm đã ra cửa, có vẻ đi về hướng phủ Lệnh quốc công.

Nàng cong cong môi, tâm tình rất tốt, còn ăn thêm non nửa chén cháo.

Hôm qua vợ chồng Tĩnh An hầu đi phủ Xương quốc công bàn việc từ hôn, hai người Minh Đình Viễn và Bạch Kính Nguyên đều cực kỳ nóng tính, ở chung một chỗ lại càng bùng phát lửa giận.

Bàn đến giữa chừng, thiếu chút nữa hai người đã đi tới phủ Lệnh quốc công đánh cho Lương Tử Tuyên răng rơi đầy đất lại buộc hắn lấy chết tạ tội.

May mà phu nhân hai nhà ở bên tận tình khuyên bảo lẫn nhau. Hai bên thống nhất xong xuôi, cuối cùng vẫn quyết định chọn cách tới cửa từ hôn bằng lễ nghĩa trước rồi mới tính động tay động chân sau.

Rốt cuộc Minh Đàn cũng là con gái, làm ầm mọi chuyện lên sợ là sẽ có hại, ảnh hưởng đến hôn nhân về sau.

Đương nhiên, nếu phủ Lệnh quốc công giả ngu giả ngơ, nhất định cắn chết việc hôn nhân này không bỏ thì cũng đừng trách bọn họ vạch trần hết mấy chuyện bê bối này, từng chuyện một, chẳng lẽ nhà đó còn có thể chống chế sao?

Nhưng tới phủ Lệnh quốc công rồi mới biết, bọn chúng thật đúng là dám chống chế!

Trong sảnh, phu nhân Lệnh quốc công Lý thị ngồi ở ghế đầu, tuy rằng bị vợ chồng Tĩnh An hầu sáng sớm tới cửa từ hôn trở tay không kịp, nhưng thực mau đã trấn định lại, giả bộ hồn nhiên không biết gì kinh ngạc nói:

"Hai vị nói gì vậy? Cái gì mà Tử Tuyên nhà ta chưa nghênh chính thất đã dan díu với biểu muội nhà mình còn có con riêng? Lời này không thể nói bậy được."

Minh Đình Viễn đập bàn cả giận nói: "Giả vờ giả vịt cái gì! Còn không phải các ngươi sợ sự tình bại lộ còn cố ý thiết kế chuyện cứu người rơi xuống nước! Quả thực vô sỉ đến cực điểm!

"Thế mà còn biết cả chuyện này. Lòng bàn tay Lý thị đổ mồ hôi nhưng trên mặt vẫn cười mỉm:"Hầu gia lại đang nói chuyện gì vậy, sao ta nghe không hiểu.

Người rơi xuống sông không phải Tử Tuyên nhà ta sao."

Bùi thị vội trấn an Minh Đình Viễn không cho ông tiếp tục phát hỏa.

Lý thị nói không sai, ngày Nguyên Tiêu rơi xuống nước chính là Lương Tử Tuyên, cũng chỉ có thể là Lương Tử Tuyên. Chuyện lập mưu sau lưng này bọn họ biết được cũng đành thôi, không thể giáp mặt nói thẳng ra, bằng không tổn hại chính là thanh danh Minh Đàn.

Bình ổn Minh Đình Viễn rồi, Bùi thị lại nhìn về phía Lý thị, đi thẳng vào vấn đề bình tĩnh nói:

"Lý phu nhân, đừng vòng vo nữa, chúng ta không cần nói chuyện thừa thãi. Ta cùng Hầu gia hôm nay tới cửa từ hôn, tất nhiên là đã điều tra rõ ngọn nguồn sự việc."

"Dưa hái xanh không ngọt, Lương gia nhà bà như vậy làm nhục đích nữ Minh gia nhà ta, nếu thuận lợi từ hôn là hợp lý cho cả hai bên, hai nhà chúng ta đường ai nấy đi, về sau nước sông không phạm nước giếng, cũng không đến mức ngươi chết ta sống. Nếu không đồng ý…"

Bà nói đến đây thì dừng, không nói tiếp nữa.

Lý thị nghe vậy, trong lòng biết không tốt, nụ cười ở khóe môi đã cứng đờ. Nhưng bà ta đã tính toán đến trường hợp xấu nhất, cũng không phải không có sách lược ứng đối.

Bình tĩnh lại, bà ta gượng cười nói:

"Nói gì vậy chứ, chắc là hai vị có hiểu nhầm gì với phủ Lệnh quốc công. Lúc trước cháu gái nhà mẹ đẻ ta ở trong phủ một thời gian, cha mẹ nàng qua đời nên đến nương nhờ họ hàng, ta cũng thấy nàng đáng thương, liền để nàng ở lại trong phủ. Đúng rồi, quý phủ không phải cũng có một vị biểu cô nương bà con xa ở nhờ sao, nhà ai chẳng có mấy người họ hàng."

Lý thị tiếp tục nói:

"Cháu gái này của ta vẫn luôn muốn nhờ ta tìm cho nàng một mối hôn nhân, nhưng nàng trầm tính, không thích kinh thành nhiễu loạn ồn ào. Thế nên ta tìm cho nàng một nhà tốt ở quê để thành thân, nàng liền vui mừng thu dọn đồ đạc về quê luôn. Mấy ngày tới chắc là nhà chồng nàng sẽ thu xếp đón dâu xong. Trước khi đi nàng còn nói, kinh thành tuy tốt nhưng không ở quen, về sau chỉ sợ không thể lại đến thăm ta."

Chuyện vừa chuyển, Lý thị lại nhìn Lệnh quốc công không hề có cảm giác tồn tại, giọng nói cũng nhẹ nhàng chậm chạp hơn rất nhiều: "Việc hôn nhân cùng quý phủ này, Quốc công gia và ta vẫn luôn cực kỳ coi trọng, Quốc công gia lúc nào cũng ngóng trông Hầu gia sớm về kinh để thảo luận thời gian tiến hành hôn sự."

"Hơn nữa, từ khi Đại Hiện chúng ta lập triều đến nay, tước vị thừa kế đời này qua đời khác nhưng không có nhà nào luôn luôn thuận lợi. Ví như phủ Thừa Ân hầu kia, đang êm đẹp, nói xảy ra chuyện liền xảy ra chuyện. Quốc công gia vẫn luôn nghĩ sau khi hai phủ chúng ta kết thân cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, cũng không đến mức bị người ta khống chế lung tung."

"Đương nhiên, nếu có chỗ nào chúng ta đắc tội cũng xin Hầu gia cùng phu nhân thông cảm hơn chút. Chỉ cần việc hôn nhân của Tử Tuyên trôi chảy, chuyện gì khác cũng thương lượng được."

Lệnh quốc công làm quan vô dụng, tính tình tầm thường, việc trong nhà đều để Lý thị làm chủ. Lý thị nói như vậy, ông ta liền phụ họa gật gật đầu: "Đúng là ý này, đúng là ý này."

Bùi thị vốn dĩ muốn đáp trả bỗng nhiên trầm mặc.

Đều là người thông minh, Lý thị nói đến mức này bà cũng nghe hiểu, lời này có ba ý:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!