Thật ra thì chim nhỏ chỉ vừa mới tròn tám tháng, Tiểu Đàn nằm trên giường đau đến thấu tim gan, ý thức đã trở nên mơ hồ mà vẫn cứ cuộn tròn người lại đầu gối chặn ngang bụng cố gắng giữ nó lại.
Có thể để nó lớn thêm chút nữa, khỏe thêm chút nữa rồi hẵng đến với cõi đời này được không?
Nó đi theo ta đã bị thương quá nhiều rồi, vỏ trứng cũng có thể chẳng còn được vững chắc nữa... Ta hối hận rồi...
Cậu nhìn Các chủ van xin, hơi thở cũng dồn dập gấp gáp còn mang theo cả nước mắt.
Các chủ đang gắng gượng ngồi bên mép giường sờ lên gương mặt cậu, thả từng lời an ủi bên tai cậu.
"Tiểu Đàn, không có gì hết, cứ sinh nó ra đi, em và con đều sẽ không sao đâu... Tin ta."
Quái Y bên cạnh đang kiểm tra cho cơ thể Tiểu Đàn nghe vậy thì nhảy cẫng lên: "Ai ai, có từng nghe qua câu 'Bảy sống tám chết' chưa? Lại còn chảy nhiều máu như thế thì không có nói gạt nữa đâu! Ta không..."
Các chủ bất chợt quay đầu lại nhìn về phía hắn, sắc mặt tái nhợt song biểu cảm lại quá đỗi kiên định bình tĩnh.
Hắn siết chặt lấy tay Tiểu Đàn nói một câu gì đó với Quái Y. Câu nói kia rõ là rất ngắn, Tiểu Đàn lại nghe không hiểu gì hết, thế nhưng Quái Y vừa nghe xong bỗng lộ ra một nụ cười vừa hưng phấn vừa kỳ dị.
"Ngươi thật sự tình nguyện thử một lần sao? Ta không dám cam đoan ngươi sẽ không bị gì đâu đấy..."
Đến đây thì dường như Tiểu Đàn lại nghe không hiểu.
Cơ thể cậu đang rất đau.
Trong trí nhớ cậu cũng đã từng đau như vậy rồi – lúc mà cậu còn chưa phải là một con chim ý.
Khi đó trong bụng cậu, trán cậu, còn có tim nữa...
Vẻ mặt lạnh nhạt của Các chủ tựa như dần dần trùng lặp với vẻ mặt tràn ngập lo lắng và thâm tình trước mặt, nét cười căng cứng cũng chồng lên nhau.
Tiểu Đàn bỗng cảm thấy cơn đau này thật ra cũng chẳng quá khó chịu nữa, ít nhất lúc này đây con tim cậu được người ta cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay, nó đang đập một cách sống động như thế, cũng ngập tràn những đắm say.
Trong cơn đau trào dâng như sóng biển, câu cố gắng nhớ lại từng khoảnh khắc khi cậu và Các chủ ở bên nhau, từ những mảnh vụn rời rạc đứt đoạn cuối cùng cũng hun đúc ra được một câu đứt quãng:
"Thích... Lan Hạc lắm..."
Sau đó cậu thấy Các chủ rơi lệ.....
Giây phút đứa nhỏ chào đời, người bị đau đến khóc lên thành tiếng là Tiểu Đàn.
Âm thanh của chim nhỏ dính đầy máu nhỏ xíu, Tiểu Đàn chỉ kịp nhìn nó một cái thì đã lâm vào hôn mê.
Các chủ lau khô nước mắt và mồ hôi cho cậu, sau đó hôn lên bàn tay đang nắm lấy tay áo của hắn rồi giúp cậu đắp lại chăn bông.
Sau khi bé con được lau sạch sẽ thì được bế đưa cho Các chủ.
Nhưng Tiết Lan Hạc nào có từng ôm em bé bao giờ, hắn cẩn thận nhận lấy rồi ngồi ngay xuống để đảm bảo đứa nhỏ không bị rớt, sau đó mới dám điều chỉnh lại tư thế một chút.
Hắn ôm Chiên Nhi, chỉ cảm thấy nó vừa quá nhỏ lại vừa quá nhẹ. Đứa nhỏ này đã cùng Tiểu Đàn trải qua khổ cực, sinh không đủ tháng lại còn gầy nhỏ thế này... Nhưng cả người trông cũng khỏe mạnh, chỉ là màu da nghiêng về xanh trắng hơn những đứa trẻ mới sinh đỏ hỏn khác, nhịp thở cũng nhanh hơn nhiều, là triệu chứng của viêm phổi và thiếu máu, đúng với lời đại phu đã dự đoán trước kia.
Các chủ nhìn bé con, trong lòng hứa hẹn:
"Cha đã thiếu con rất nhiều, nhưng từ nay về sau cha sẽ luôn bảo vệ cho con một đời bình an khỏe mạnh, vô ưu vô lo."
Hắn cúi đầu hôn hôn lên trán con trai. Sau đó mới bế nó đến bên cạnh Tiểu Đàn, kế đến phất tay cho đệ tử lui ra rồi theo Quái Y đến một gian phòng khác.
Sau khi đóng cửa phòng trong, Các chủ giơ tay cởi bỏ vài chỗ cầm máu của mình, băng gạc trên vai trái và ngực của hắn lập tức bị thấm ướt đỏ. Trên mặt hắn phút chốc đã phủ một tầng mồ hôi lạnh, nhưng hai tay lại lưu loát gỡ băng vải trên vết thương ra.
"Ra tay đi, đừng lãng phí thời gian."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!