Ba ngày sau Các chủ khởi hành đi xa.
Trước khi đi hắn giao việc chăm sóc Tiểu Đàn cho một đệ tử.
Đệ tử ấy tên là Lê Triều, tính tình có chút ngỗ ngược, năm nay hai mươi tuổi, vừa nhìn thấy Tiểu Đàn đã gọi cậu là "Tiểu Sư Nương", thế là ngày cũng cứ kêu Tiểu Sư Nương ơi Tiểu Sư Nương à.
"Tiểu Sư Nương người bao nhiêu tuổi vậy? Hình như còn nhỏ hơn con nữa?"
"Tiểu Sư Nương ơi tên của người là lấy theo chữ gì vậy?"
"Tiểu Sư Nương trong bụng người thật sự có em bé luôn ư? Con có thể sờ nó được không?"
Ngay từ đầu Tiểu Đàn có hơi sợ y, lúc nào cũng trốn tránh y. Nhưng sau khi Lê Triều rất cố gắng mà khen ngợi nhiều lần rằng "Tiểu Sư Nương đan bướm thật là đẹp mắt" thì Tiểu Đàn lại vui vẻ cười rộ lên rồi còn tặng cho y một con đan bằng cỏ be bé. Dạo gần này cậu đã tặng những thứ đồ mà mình tết được cho người khác không ít rồi.
Nhưng cậu lại không đem con hạc bằng cỏ trước sân tặng đi mà đặt nó trên đầu giường. Sắc xanh biếc đã dần dần chuyển sang màu vàng, mỗi ngày của Tiểu Đàn đều trôi qua hết sức hỗn loạn, cũng không biết khi nào Các chủ mới trở lại.
Chim nhỏ bảy tháng tuổi mấy ngày nay dường như cũng phát triển lớn hơn chút ít, có lẽ kích thước cũng được cỡ hai quả dưa nhỏ. Vào những lúc Các chủ ôm Tiểu Đàn mỗi ngày xoa xoa cho nó đều có trò chuyện với nó. Còn bây giờ khi mà Tiểu Đàn một mình mang nó đi phơi nắng trông lại có vẻ quá mức yên lặng.
Lê Triều có hỏi cậu bé con này tên là gì, Tiểu Đàn cố moi trí nhớ nữa ngày mới phát ra hai tiếng: "Chiên Chiên."
Hình như Các chủ từng gọi cái tên này rất nhiều lần thì phải.
Hai chữ đó thật sự rất rất phức tạp.
Tiểu Đàn cũng chẳng nhớ rõ chúng nó viết như thế nào, thôi thì chờ Các chủ trở lại cậu sẽ biết thôi.....
Một tháng cũng không quá dài, cứ ba ngày chim bồ câu lại đưa tin của Các chủ về một lần, Lê Triền lập tức đọc cho Tiểu Đàn nghe. Tiểu Đàn không thể nhớ hết hoàn toàn những chuyện được nói trong thư, nhưng cậu luôn thích nghe mấy câu tâm tình nhớ thương ở cuối thư.
Hôm nay là cách ba ngày lần nữa, từ sáng sớm Tiểu Đàn đã bắt đầu háo hức mong chờ Lê Triều tới đọc thư.
Nhưng mà Lê Triều cứ luôn nói không có.
Lại qua một ngày, ánh mắt của Lê Triều khi nhìn Tiểu Đàn đã có hơi tránh né.
Rồi lại qua thêm ba ngày nữa, vẫn chẳng có lấy một phong thư.
Tiểu Đàn nóng cả ruột gan, cậu cầm vài phong thư mà chỉ được gửi cho mỗi Lê Triều xem. Lê Triều lại ấp úng nói mấy lời mơ hồ. Nhưng chiều hôm ấy cuối cùng y cũng đọc thư cho Tiểu Đàn nghe. Lá thư kia dường như là ngắn nhất từ trước đến nay, song khi Tiểu Đàn nghe được những lời quen thuộc ở cuối thư thì cũng đã an tâm.
Nửa tháng cuối trôi qua nhanh chóng, ước chừng cũng đã đến gần ngày Các chủ quay về, nhưng tin tức lại bị cắt đứt một lần nữa.
Sau giờ cơm chiều của ngày hôm đó, Lê Triều đang ở bên cạnh trông Tiểu Đàn viết chữ thì bỗng bị người khác kêu ra ngoài.
Ở ngoài sảnh, đệ tử phụ trách truyền tin nói cho y biết Các chủ bây giờ đang ở biệt viện dưới chân núi trị thương, trước khi hôn mê có dặn dò rằng việc này tạm thời không được cho Tiểu Đàn biết, hắn sợ dáng vẻ tiều tụy của mình lại dọa người ta sợ.
"Nếu trong Các không lừa gạt được thì cứ lấy tứ sư huynh có dáng dấp tương tự với Các chủ tạm hóa trang thành Các chủ để giấu cho qua tình huống cấp bách này trước đã."
Lê Triều lo lắng sốt vó: "Vậy thương tích của sư phụ thế nào rồi?"
Đệ tử thở dài: "Vốn dĩ là không đáng ngại nhưng vì để lấy dược liệu, mà đã giao kèo với sư thúc... với hộ pháp Ma giáo kia... Bị trúng vài kiếm, đã nửa tháng qua mà vết thương trên người vẫn chảy máu mỗi ngày không thể nào khép miệng được, không biết có phải trúng độc gì hay không, nhưng quả thực có hơi nguy hiểm... Quái Y kia vẫn đang theo dõi. "
Lê Triều còn chưa kịp đáp lời thì lại thấy ánh mắt của đệ tử kinh ngạc nhìn ra sau lưng mình, y bèn vội vàng quay đầu lại.
"Tiểu Sư Nương?! Người, sao người lại đi theo ra đây..."
Chỉ thấy Tiểu Đàn sốt ruột đến mức trán đổ đầy mồ hôi nhưng lại không thể nào nói chuyện bình thường được mà chỉ có thể hết chỉ vào mình lại chỉ ra hướng đến dưới chân núi: "Đi, Lan Hạc, đi!"
Cái này khiến Lê Triều nhìn mà thấy sầu muôn phần. Về tình thì y cũng muốn mang Tiểu Đàn đi xuống núi nhưng lời sư phụ lại không thể làm trái được.
Cuối cùng chỉ khi y đồng ý chờ đến sáng mai sẽ dẫn cậu đi thì mới dỗ được người nọ trở về ngủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!