Chương 15: (Vô Đề)

Sau khi bé con tỉnh lại thì trông thấy Đàm Liễu canh giữ ở mép giường của nó, đứa nhỏ gắng gượng mỉm cười nom đến ngoan ngoãn vô cùng: "Huynh đỡ đệ dậy được không? Đệ kể chuyện cho huynh nghe."

Đàm Liễu cười: "Chẳng phải nên là ta kể cho đệ nghe sao?"

Cậu dùng khăn ướt lau mặt cho đứa nhỏ rồi bất thình lình lấy ra một cái trống lắc, lắc lắc ở trước mặt nó:

"Cái này tặng cho đệ."

"Nhưng mà, huynh nói đây là của người khác mà."

"Là cho đệ, vẫn luôn là cho đệ, Chiên Chiên..." Tiểu Đàn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt múp míp của bé con.

"Xin lỗi, không nhận ra con."

"Xin lỗi, mấy năm nay ta cứ ngỡ con không còn nữa, nhưng ta vẫn luôn nhớ đến con..."

Chiên Nhi là một đứa trẻ thông minh, nó nhanh chóng hiểu được ý của cậu.

Khuôn mặt nhỏ của bé con nhíu lại trông tủi thân hết sức với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, hốc mắt đong đầy nước mắt, sau đó nó kêu lên một tiếng "Oa" rồi ôm tay Đàm Liễu khóc, lúc gào khóc nghẹn ngào còn không quên túm tay Đàm Liễu nhắc:

"Huynh đứng dậy, huynh đứng dậy, ôm đệ mà nói..."

Các chủ đứng ở cửa lặng lẽ đi ra ngoài, khép cửa lại.

Hắn đi chào hỏi chưởng môn Vị Nhạc, chỉ nói là bạn cũ của Quái Y, sẵn dịp đi ngang qua Vị Nhạc sau đó cùng hắn ôn lại chuyện cũ mấy ngày.

Hắn cũng đi gặp vài người đệ tử khá thân với Đàm Liễu. Thật ra thì những năm này cậu sống như thế nào Tiết Lan Hạc đã sớm biết trong hồi âm của đệ tử. Chẳng qua là so với được nghe tường thuật trực tiếp với người ở bên cạnh cậu thì không giống nhau.

Mấy năm nay cuộc sống của Đàm Liễu rất tốt.

Cậu có huynh trưởng làm bạn, có sư huynh sư tỷ cùng nhau học tập, cậu ở môn phái cũng có chức trách của chính mình, cậu không cần phải phụ thuộc vào người nào đến tán dương hay khen thưởng nữa.

Đàm Phong làm được điều hắn hứa hẹn, nhưng Tiết Lan Hạc thì vẫn cứ luôn nuốt lời.

Hắn ở lại Vị Nhạc một thời gian ngắn.

Chiên Nhi nhìn thấy hắn mới biết mấy ngày trước trong lúc bị bệnh cảm nhận được cha mình đo nhiệt độ cơ thể cho mình không phải là mơ. Đứa nhỏ rúc đầu trốn vào chăn rồi lại bị cha moi gương mặt tròn vo như trứng ra:

"Chiên Nhi, trước khi con đi cha đã dặn con những gì?"

"À... Ừm thì có thể ăn đường ạ...!"

"Còn gì nữa không?"

"Ư ư..."

... Hai cha con nháo nhào một hồi.

Đầu tháng lại đến ngày Đàm Liễu phải xuống núi truyền tin.

Chạng vạng tối, Tiết Lan Hạc bắt bé con đi tắm sạch bằng nước nóng, ăn cơm uống thuốc xong sau đó mới dỗ đứa nhỏ đang díu cả mắt đi ngủ thật sớm..

Hôm nay Đàm Liễu đi vào chiều, nhắm chừng cũng sắp quay về...

Lúc Tiết Lan Hạc đi đến nửa lưng chừng núi thì đã nhìn thấy từ xa xa một bóng dáng mạnh mẽ uyển chuyển lướt nhẹ đến.

Hắn cảm thấy vui mừng, nhưng lại cũng tiếc nuối.

Hắn từng hứa là sẽ tự mình dạy Tiểu Đàn "Bay", mà hiện tại Đàm Liễu "Bay" rất khá, không cần hắn nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!