Chuyện Tạ Trường Thời hôn mê một tháng không phải là bí mật trong Tạ thị. Trong thời gian đó đã không ít kẻ đã nhân cơ hội này mà rục rịch ý đồ tranh giành địa vị.
Nhưng đối với Dung Kính, người vừa mới thoát khỏi quan tài thì mọi chuyện lại hoàn toàn xa lạ.
Trong lòng đầy tò mò, Dung Kính nửa nằm nửa nghiêng trên giường, đầu thò xuống, dưới ánh trăng đôi mắt trong veo hiện ra, cậu hỏi Tạ Trường Thời: "Sao anh lại ngủ một tháng?"
"Gặp phải một con quỷ lợi hại," Tạ Trường Thời chậm rãi nói.
Năm đó, sau khi Thái Hư lão đạo phong ấn Dung Kính vào quan tài, ông đã để lại cho Tạ Trường Thời một chiếc ngọc bội hình rồng bằng bạch ngọc, rồi ngày hôm sau biến mất không dấu vết. Tạ Trường Thời biết ngọc bội là pháp khí bảo mệnh, giống như sợi tơ hồng, luôn mang theo bên mình.
Đêm đó, anh từ công ty về biệt thự, vừa mở cửa, đèn trong phòng đều tắt hết, rèm cửa tự động lay động dù không có gió, một luồng quỷ khí nồng nặc tràn ngập không gian.
Bị quỷ quấn thân nhiều năm, Tạ Trường Thời vừa nhìn thấy trận thế này liền biết đối phương đến không có ý tốt và không thể coi thường. Anh không chút do dự, khi bạch ngọc bội hình rồng được ném ra cũng là lúc nó va chạm mạnh với con ác quỷ. Con ác quỷ gào thét chói tai, khuôn mặt quỷ dữ tợn xé rách cơ thể nó.
Nhưng thời gian trôi qua, bạch ngọc bội hình rồng hóa thành bột mịn, con ác quỷ bị pháp khí làm bỏng lại dần dần hồi phục, một lần nữa nhìn chằm chằm Tạ Trường Thời với đôi mắt đỏ tươi.
Nếu không phải cuối cùng sợi tơ hồng đã kịp thời hỗ trợ chắn lại một chút thì anh không chỉ đơn giản là hôn mê một tháng.
Dung Kính nghe những lời miêu tả đó đã có thể đoán được tình hình lúc đó nguy cấp đến mức nào, cậu tức giận siết chặt nắm đấm: "Con quỷ đó đâu rồi?"
"Chạy rồi," Tạ Trường Thời trả lời, "Nó bị thương rất nặng, chắc là đi dưỡng thương."
Dung Kính nghe vậy hừ lạnh trong lòng.
Con ác quỷ đó tốt nhất đừng xuất hiện nữa, nếu không cậu nhất định sẽ đấm nó thành một quả bóng rồi đá qua đá lại.
"Tạ Trường Thời." Căn phòng im lặng chưa đầy một phút, Dung Kính lại lên tiếng.
Tạ Trường Thời ngẩng đầu hỏi: "Sao thế?"
Dung Kính chỉ vào tư thế nửa treo mình trên lan can giường, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Em nằm thế này hơi khó chịu."
Khóe miệng Tạ Trường Thời giật giật.
Tư thế vặn vẹo hơn cả mèo này mà thoải mái thì mới là chuyện lạ.
"Vậy em nằm yên đi."
"Em muốn nằm cùng anh, hai chúng ta đắp chung chăn bông tâm sự."
"... Không được."
"Tại sao?"
"Chật lắm."
Dung Kính lại duỗi dài cổ nhìn xuống, à, cậu thừa nhận chiếc giường đơn này quả thực hơi chật để chứa cả hai người. Cậu tiếc nuối bò trở lại giường của mình. Nhưng chưa đầy hai giây, cậu lại thò đầu ra, hỏi Tạ Trường Thời: "Tạ Trường Thời, anh có thể kể cho em nghe 12 năm qua anh sống thế nào không? Có chuyện gì vui không? Đúng rồi, điểm thi đại học của anh thế nào?
Có phải đã đè bẹp cái tên vạn năm về nhì kia không?"
Mặc dù Dung Kính không hiểu nhiều về xã hội loài người, nhưng trong một năm "thấm đẫm mưa dầm" đó, cậu cũng biết thi đại học là điều quan trọng nhất đối với một học sinh cấp ba.
Tạ Trường Thời hồi tưởng lại 12 năm qua.
Điều kỳ lạ là, anh rõ ràng là một người có trí nhớ rất tốt, nhưng phần lớn ký ức lại mơ hồ.
Ngược lại, những điều nhỏ nhặt trong một năm sống cùng Dung Kính lại nhanh chóng hiện lên trong đầu.
Cuối cùng, anh chỉ trả lời câu hỏi sau: "Anh chuyển trường trước kỳ thi đại học, kẻ vạn năm về nhì là thủ khoa tỉnh năm đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!