Mọi nghi ngờ tạm thời chưa có lời giải.
Cô nữ sinh với gương mặt đáng sợ kia đã hoàn toàn bị ác quỷ chiếm giữ thân thể. Cả người cô ta lơ lửng giữa không trung, dang rộng hai tay, quanh thân tỏa ra khí thế dữ dội bất thường. Móng tay mọc dài ra sắc nhọn đến rợn người.
Đôi tròng mắt vô hồn của nữ sinh trừng trừng nhìn chằm chằm Dung Kính, miệng há ra, giọng nói vang lên khàn khàn, không còn chút nào thanh âm non nớt vốn thuộc về thiếu nữ, một tiếng gầm trầm khàn mang theo ma lực tà ác vọng vào tai cậu:
"Tiểu đạo sĩ, người thông minh thì không nên đặt chân đến nơi này."
Dung Kính thầm nhủ: mình cũng đâu phải người.
Một Tiểu cương thi biết điều thì đương nhiên nên đến đây, gom hết bầy ác quỷ này lại, sau đó dâng lên cho Tổ Sư Gia. Làm Tổ Sư Gia vui một chút, mà Tổ Sư Gia vui thì... có khi còn ban cho Tạ Trường Thời sống thêm vài năm.
Trong lòng tính toán nghiêm túc, nhưng bên ngoài Dung Kính vẫn không hé răng nửa câu, mặt không đổi sắc.
Ác quỷ đang mượn thân nữ sinh thấy cậu không phản ứng, sắc mặt càng âm trầm, khí tức tà ác quanh thân càng thêm mạnh mẽ. Gió lùa u u thổi qua hành lang, khiến nhiệt độ nơi đây giảm xuống rõ rệt, rét lạnh đến tận xương.
Khuôn mặt của nữ sinh cũng dần trở nên vặn vẹo dữ tợn, như thể bất cứ lúc nào cũng có thứ gì từ trong da thịt cô ta chui ra.
Ác quỷ lại lên tiếng, giọng nói như dao cứa:
"Ta bị phong ấn trong khe nứt đó suốt bao năm, khó khăn lắm mới mượn được nghi lễ Chiêu Linh ngu xuẩn này để trở lại nhân gian. Ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ cơ hội. Nếu ngươi lập tức rời khỏi khách sạn này, ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Nếu không... ngươi sẽ bị bắt làm tế phẩm cho nghi lễ tối nay!"
Ánh mắt Dung Kính thoáng đảo qua, trên mặt lộ ra vẻ như đang cân nhắc sâu xa. Một lát sau mới chậm rãi hỏi:
"Nói thật sao?"
Ác quỷ đáp: "Dĩ nhiên. Ngươi phải hiểu, nơi này không chỉ có mình ta. Ác quỷ tụ tập, ngươi không đấu lại bọn ta đâu."
Dung Kính lùi về phía sau hai bước, biểu hiện như thể thực sự đang dao động vì lời dụ dỗ của đối phương.
Cậu đứng đó, tỏ vẻ suy tư gần năm phút. Trong thời gian ấy, sắc mặt liên tục thay đổi. Cuối cùng khẽ thở dài, nói:
"Tôi có thể đồng ý... nhưng ngươi không được làm hại cô gái này."
Ác quỷ nhướng tay lên. Thân thể yếu đuối này vốn đã chẳng thể chịu nổi quỷ khí nặng nề như vậy. Nếu nó còn tiếp tục cư trú trong thân thể nữ sinh thêm vài phút nữa, linh hồn vốn dĩ thuộc về cô ta sẽ bị nó từ từ gặm nhấm, đến khi hoàn toàn tiêu biến.
Lúc đó, cơ thể bị phá hủy, linh hồn cũng tan vỡ…đến cả địa phủ cũng không về được, chứ đừng nói gì tới chuyện được đầu thai chuyển kiếp.
"Được thôi," nó cười lạnh, "Thân thể này đối với ta cũng chẳng có tác dụng gì. Chỉ cần ngươi rời khỏi đây, ta sẽ lập tức r*t r* kh** c* th* cô ta."
Thế là Dung Kính lại lùi thêm vài bước, quay trở về đứng trước cửa thang máy. Cậu giơ tay ấn nút, chưa kịp chờ lâu thì cửa thang máy đã nhanh chóng mở ra. Một chân bước vào trong buồng thang, chân kia vẫn còn giữ ngoài cửa, vừa liếc nhìn ác quỷ vừa thúc giục:
"Bây ra khỏi cơ thể cô ta trước đi, nếu không thì tôi không yên tâm."
Ác quỷ đánh giá khoảng cách giữa mình và Dung Kính… đủ xa, đủ an toàn. Hơn nữa phía trước Dung Kính còn có một ác quỷ khác đang núp sau cánh cửa phòng khách sạn, âm thầm rục rịch.
Ánh mắt nó lóe lên, một bóng đen chậm rãi tách khỏi cơ thể nữ sinh như thể bị xé rách từ bên trong.
Đầu tiên là phần đầu, khuôn mặt dữ tợn của nó hiện rõ trong làn bóng tối, tiếp đến là một cánh tay như đang chui ra từ trong áo quần, rồi dần dần là nửa thân trên. Cuối cùng mới đến hai chân… toàn bộ quá trình kéo dài khoảng 50 giây, hai bên mới thực sự hoàn toàn tách rời.
Nhưng chính vào khoảnh khắc đó…
Một cơn gió kỳ lạ không rõ từ đâu đột ngột thổi đến. Lá bùa mà trước đó bị rơi trên sàn bị gió cuốn bay, dính chặt vào cánh tay nữ sinh như thể được quét keo.
Tất cả diễn ra trong chớp mắt, nhanh đến mức ác quỷ còn chưa kịp phản ứng. Đến khi nó nhận ra chuyện gì đang xảy ra và cố duỗi tay định nhập hồn trở lại vào thân thể nữ sinh, thì chỉ vừa chạm đầu ngón tay vào da cô, một luồng kim quang chói mắt bỗng bùng lên, đốt cháy cả làn da chạm nhau của hai bên.
Nữ sinh hôn mê không hề hay biết gì, còn con ác quỷ kia thì lập tức gào thét một cách đau đớn, giọng rít lên như tiếng quỷ gào dưới địa ngục.
"Đồ chết tiệt! Ngươi dám chơi ta! Ngươi chơi ta!!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!