Dung Kính cắn một miếng lớn vào cái đùi gà, thật sự không thể không nghi ngờ Tư Lưu kiếp trước chết yểu là vì cái miệng quá độc, nói chuyện chẳng nể nang ai, kết cục là đắc tội quá nhiều người.
Nhưng cậu cũng cảm thấy cháu trai của Từ Việt đúng là đồ ngốc.
Trên đời này làm gì có chuyện không cần trả giá mà vẫn dễ dàng đạt được thứ mình muốn chứ?
Dung Kính hỏi: "Về sau thì sao, thật sự có người nhờ trò chơi Chiêu Linh mà được toại nguyện à?"
Từ Việt gật đầu: "Ừ, là một cậu sinh viên học tài chính, tên Trương Trạch, cũng là chủ nhóm chat mà cháu trai tôi tham gia. Nghe bảo lúc chơi trò Chiêu Linh với bạn cùng phòng, cậu ta cầu mong một đêm phát tài, kết quả hôm sau đi chơi với bạn gái, bị thứ gì đó ám hay sao ấy, tự nhiên lại mua một tờ vé số… trúng ngay năm trăm ngàn."
Số tiền năm trăm ngàn này có thể chẳng đáng gì với Dung Kính và đám người kia, nhưng đối với một sinh viên đại học thì đó chắc canh là con số khổng lồ.
"Chuyện đó sau khi lan truyền trong trường liền làm dấy lên làn sóng bàn tán. Ban đầu ai cũng nghĩ là trùng hợp thôi, nên có người lại tiếp tục thử để kiểm chứng. Lần này họ cũng cầu mong phát tài, hôm sau cố ý chọn mua một loại xổ số khác, vậy mà vẫn trúng nữa."
Một lần có thể gọi là trùng hợp, nhưng hai lần thì khó nói.
Từ Việt đưa điện thoại ra cho cậu xem, trên màn hình là một đoạn video.
Anh giải thích: "Video này cháu tôi gửi, bọn họ cố ý quay lại quá trình thực hiện nghi lễ Chiêu Linh để xác minh tính khả thi."
Dung Kính cúi mắt nhìn vào màn hình.
Cảnh quay có vẻ là trong ký túc xá, nhưng rèm và cửa sổ đều đã được đóng kín. Đèn tắt, chỉ còn một cây nến trắng hắt ra ánh sáng yếu ớt, đủ để thấy được người thực hiện nghi lễ. Là một nam sinh dáng người gầy gò, đeo kính gọng đen, tay cầm một tờ giấy vẽ hình thù cổ quái, gương mặt trên đó vừa dữ tợn vừa rùng rợn.
Rất giống với tờ giấy vẽ mà Từ Việt nhặt được trong nhà.
Sau đó, nam sinh chắp tay trước ngực, khẽ nói: "Sắp đúng 0 giờ."
Lời vừa dứt, trong góc phòng đồng hồ phát ra một tiếng "tí tách", ba kim giờ, phút, giây cùng lúc chỉ vào số 12.
Đúng lúc đó, cơ thể nam sinh bỗng nhiên cứng lại, giữ một tư thế kỳ quái suốt hai phút.
Hai phút sau, thân thể giãn ra, cậu ta chậm rãi mở mắt, khàn giọng nói: "Nghi lễ Chiêu Linh hoàn tất."
Hình ảnh chuyển cảnh, tiếp đến là cảnh nam sinh mua vé số ở một quầy nhỏ trong trung tâm thương mại. Máy quay lại gần cho thấy tờ vé trúng thưởng, toàn bộ đều được ghi hình rõ ràng.
Video kết thúc đột ngột giữa tiếng hét phấn khích của nam sinh.
"Sau khi video này lan truyền, gần như đã làm nổ tung diễn đàn trường bọn họ. Chỉ là quản trị viên cảm thấy việc tuyên truyền loại chuyện này không thích hợp, nên đã gỡ xuống. Nhưng dẫu vậy, vẫn có không ít người âm thầm bàn tán và chia sẻ."
"Lấy nhóm chat cháu tôi tham gia làm ví dụ, trong nhóm có tới hơn hai ngàn người, đến từ đủ mọi trường đại học trên cả nước." Từ Việt nói, "Trì phó bên tôi đã đi tìm Trương Trạch để xác minh, nhưng hiện tại cũng không rõ cậu ta còn sống không nữa…"
Dung Kính nghĩ ngợi một lúc, nói: "Cảm giác có gì đó không ổn."
Theo lời Từ Việt, người đầu tiên chơi trò Chiêu Linh là Trương Trạch, một sinh viên đại học, mà cậu với Tạ Trường Thời thì vừa phát hiện xác của một đôi tình nhân cấp ba gần khu đảo nhỏ... Nếu người sau chết rồi, thì có khi người trước cũng chẳng sống lâu.
Tất nhiên, nếu nhìn tích cực thì thời gian tử vong chưa chắc có liên quan đến thời điểm bắt đầu trò chơi.
Tư Lưu liếc Dung Kính một cái, đại khái đoán được cậu đang nghĩ gì.
Tuy vậy, trong chuyện này y biết rõ nhiều hơn, nên tựa đầu lên tay, lười biếng nhắc: "Có liên quan đến thời gian, nhưng nghi lễ Chiêu Linh có thành hay không còn phụ thuộc vào bản thân người thực hiện. Bát tự yếu, tâm tính kém, thứ gọi tới thường là ác quỷ mạnh hơn, kết quả là chết cũng nhanh hơn."
Tốt rồi, đến giờ Dung Kính có thể chắc chắn: Tư Lưu chết yểu đúng là do cái miệng này.
Từ Việt nói xong những gì mình biết thì không ở lại lâu. Hôm nay còn là ngày làm việc, anh tranh thủ giờ nghỉ trưa mới chạy tới.
Nhìn theo bóng lưng Từ Việt rời khỏi phòng làm việc, Dung Kính dọn sạch phần gà nướng còn lại rồi tiện tay vứt xương vào thùng rác ngoài cửa. Ngẩng đầu lên, cậu lập tức thấy một cái bóng dáng khả nghi đang rón rén nấp sau cột hành lang gần đó, một tay ôm cột, tay kia nâng kính râm lên để hé ra đôi mắt sáng ranh mãnh.
Ánh mắt Dung Kính và đối phương chạm nhau. Người kia lập tức hít mạnh một hơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!