Không khí trong khoảnh khắc ấy như ngưng đọng lại.
Tuy Dung Kính là Tiểu cương thi, nhưng ít ra vẫn là cương thi giống đực. Sau vài giây ngây người, cậu lập tức phản ứng lại được cái đang cộm vào người mình rốt cuộc là gì.
Khuôn mặt thiếu niên trắng trẻo dưới ánh trăng thoáng ửng đỏ, đôi mắt đen láy ngơ ngác mở to, tràn ngập khiếp sợ nhìn Tạ Trường Thời: "Anh ..."
Chữ cuối cùng còn chưa thoát ra khỏi cổ họng, thì Tạ Trường Thời đã giơ tay che mắt cậu lại.
Bóng tối bất ngờ ập xuống trước mắt khiến Dung Kính như mất phương hướng, hàng mi khẽ run... nhưng thật ra cậu chưa từng sợ bóng tối. Phản ứng hoang mang lúc này rõ ràng là vì một lý do khác.
Vừa mới nghĩ tới đó, Dung Kính lập tức cảm thấy nhiệt độ nước biển quanh mình như bốc cháy. Ngọn lửa lặng lẽ men theo bắp chân trần, lan lên tận đùi, rồi lan cả lên mặt. Đầu óc cậu bỗng chốc mơ hồ, choáng váng. Hai tay chống lên ngực người đàn ông phía dưới, cậu lắp bắp: "Em... em muốn đứng dậy."
Cơ thể Dung Kính nóng ran, còn Tạ Trường Thời cũng chẳng khá hơn là bao.
Đặc biệt là lòng bàn tay, không chỉ dán lên da thịt thiếu niên ấm nóng, mà còn vương lại cảm giác mi mắt cậu run rẩy chạm vào, giống như có con sâu nhỏ bò vào huyết quản, một đường leo xuống tận đáy lòng, khiến người ta phát điên.
Tạ Trường Thời khàn giọng, toàn thân căng cứng, hầu kết trượt lên trượt xuống, khẽ rên một tiếng trầm thấp: "Ừm."
Dung Kính nghe được đáp lại, vội vàng cuống quýt ngồi dậy.
Nhưng đang hoảng loạn, sóng biển lại bất ngờ vỗ tới, thiếu niên chưa đứng vững đã bị chao đảo bụp một tiếng ngã ngồi xuống.
Mà ngay lúc ấy, thứ đang cộm kia bị cậu ngồi thẳng lên.
Trong đầu Dung Kính chỉ còn hai chữ ..."Xong đời."
Ngay sau đó, dường như có tiếng rên trầm khàn nhịn không được bật ra, hòa trong tiếng sóng biển, nghe không rõ lắm, nhưng lại... rất ám muội.
Dung Kính: "……"
Cậu bỗng thấy chột dạ, nhẹ nhàng chọc chọc ngực Tạ Trường Thời, lí nhí hỏi: "Này... anh vẫn ổn chứ?"
Tạ Trường Thời vốn đang che mắt, ngăn không cho mình nhìn thấy cảnh tượng khiến d*c v*ng sục sôi, gồng cả người lên kiềm chế. Hít thở dồn dập, mất một lúc lâu, cuối cùng mới khàn khàn nói: "Không ổn lắm."
Thành thật đến mức khiến Dung Kính chẳng dám chần chừ, lập tức lại trèo khỏi người anh.
Lần này xem như may mắn, cậu không ngã thêm lần nữa.
Thế nhưng đứng bên cạnh nhìn Tạ Trường Thời ngực phập phồng, mặt mày như đang cực kỳ khó chịu, Dung Kính không biết làm sao, hai tay bối rối đan vào nhau, miệng lại nhanh hơn đầu óc, bật ra một câu: "Anh... cần em giúp không?"
Tạ Trường Thời bị chọc đến bật cười: "Em định giúp kiểu gì?"
Dung Kính ngẫm nghĩ: "Trước kéo anh về trước đã."
Rồi cậu chỉ về phía căn biệt thự cách đó không xa:
"Trong ba lô em có lá bùa, giúp tĩnh tâm an thần."
... Có thể sẽ làm Tạ Trường Thời bình tĩnh lại?
Cậu cũng không chắc lắm. Nhưng hiện tại ngoài cách đó ra, đúng thật không nghĩ ra cách nào khác.
Trong lúc Dung Kính còn đang rối rắm nghĩ đông nghĩ tây, không ngờ Tạ Trường Thời lại đồng ý rất dứt khoát.
Thế là thiếu niên như được đại xá, nhanh chóng phóng như bay khỏi bãi biển… đến mức chạy còn suýt vấp ngã.
Nhìn theo bóng cậu khuất dần trong đêm, Tạ Trường Thời thở dài, ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn to như mâm treo trên đầu. Ánh trăng sáng rực, nhưng anh lại chỉ cảm thấy... khô nóng đến khó chịu.
Nước biển lạnh buốt cuối cùng cũng làm dịu bớt sự xao động trong người, anh chống tay ngồi dậy. Áo sơ mi ướt đẫm dính sát da thịt, quần tây nặng trịch ép lên đôi chân dài cường tráng, dáng vẻ tuy có chút chật vật, nhưng vẫn toát lên khí chất cao ngạo lạnh lùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!