Trình Phác Ngọc cuộn mình trong góc, tay cầm một xiên nướng, vừa ăn vừa nhìn Dung Kính và Quỷ Bạch Y đang... cãi nhau.
Tuy cậu ta thực sự không hiểu mọi chuyện đã phát triển kiểu gì để dẫn đến tình huống trước mắt.
Ban đầu, khi Dung Kính nhận ra con quỷ áo trắng này khó đối phó, cậu đã ra hiệu cho Trình Phác Ngọc rút xa ra một chút, để tránh trường hợp đánh nhau thật thì bị vạ lây … một sơ suất thôi là có thể hóa thành tro bụi.
Trình Phác Ngọc rất nghe lời, lập tức chạy qua phòng bên cạnh, còn tiện tay kéo luôn cả Từ Việt chạy cùng.
Sau khi an bài ổn thỏa cho Từ Việt, Trình Phác Ngọc lại giống như một con thằn lằn, dán sát vào vách tường, dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh bên phòng kia. Nhưng chỉ nghe được ba giây, cậu ta đã phải vội vàng đập trán, bởi vì khác với Trì Bạch, Dung Kính đánh nhau thì không bao giờ quên dán phù giảm âm.
Thế nên... cậu ta căn bản không nghe thấy gì cả.
Vì vậy, Trình Phác Ngọc rất cẩn thận dịch từng chút một tới bên cửa sổ, lén lút nhìn trộm cảnh tượng bên trong.
Ai ngờ đâu hai người kia không chỉ không đánh nữa, mà còn đang ghé vào một chỗ… chỉ trỏ vào điện thoại?!
Trình Phác Ngọc: "……?"
"Ê, tiểu quỷ bên kia!" Một tiếng gọi bất ngờ phá tan lá phù giảm âm, nổ vang ngay bên tai Trình Phác Ngọc khiến cậu giật bắn mình. Cậu ta lập tức bật dậy, trong lúc hoảng loạn đánh đổ cả xiên nướng trong tay. Còn chưa kịp tiếc rẻ, đã thấy một luồng quỷ khí hóa thành ánh sáng, gom mấy que nướng suýt rơi xuống đất lại thành một chùm, bay về phía phát ra giọng nói.
Quỷ Bạch Y cúi đầu nhìn que nướng, thấy Trình Phác Ngọc đang tròn mắt nhìn mình thì vẫy tay: "Ngươi lại đây."
Trình Phác Ngọc: "……"
Cậu ta liếc nhìn Dung Kính, thấy đối phương không có ý định ngăn cản, liền xấu hổ gãi mũi, bay lại gần Quỷ Bạch Y. Đợi cậu ta đến, Quỷ Bạch Y ném điện thoại trước mặt cậu, giọng không vui: "Ngươi nói xem, trong hai ta ai đẹp hơn?"
Trình Phác Ngọc: "……?"
Vậy nãy giờ hai người các ngươi ghé vào nhau thì thầm, là đang bàn về chuyện này à?!
Cậu ta nhìn ảnh Tạ Trường Thời trong điện thoại, Tạ tổng đứng đó, sau lưng còn có Dung Kính. Lại nhìn Quỷ Bạch Y, tuy không ai đứng phía sau, nhưng nhìn thế nào cũng thấy khí chất mạnh mẽ, cảm giác chỉ cần vung tay là cậu nát như tương.
Xem ra… hai bên đều không thể đắc tội.
Đồng chí Tiểu Trình liền nhanh chóng vận dụng kỹ năng "nói tiếng người với người, nói tiếng quỷ với quỷ" đã học được sau nhiều năm đi làm, đưa ra đánh giá công bằng, công chính, công khai: "Hai vị đều có nét đẹp riêng."
Lông mày Quỷ Bạch Y nhướng lên, đuôi mắt nhẹ cong: "Ồ? Nói kỹ chút xem."
Trình Phác Ngọc không hề chớp mắt: "Tạ tổng nhà chúng tôi còn trẻ mà đã điều hành cả tập đoàn lớn, khí chất bá đạo, phong độ hơn người. Còn ngài, áo trắng phiêu dật, không giống quỷ mà như thần tiên giáng thế."
Dung Kính: "……"
Cậu ta lập tức rút điện thoại, chia sẻ phát hiện mới với Tạ Trường Thời: "Công tác sử quỷ… diện mạo không ai sánh bằng."
Thiếu niên liếc nhìn Trình Phác Ngọc với ánh mắt khó tả, nhưng Quỷ Bạch Y thì rất hài lòng, nhìn Trình Phác Ngọc như đang nhìn một khối ngọc thô đầy tiềm năng.
Quỷ Bạch Y chỉ vào Trình Phác Ngọc, nói với Dung Kính: "Ngươi xem, chúng ta làm quỷ đúng là có mắt nhìn hơn bọn cương thi các ngươi."
Dung Kính chẳng buồn tranh cãi ai đẹp hơn nữa, trong lòng cậu, Tạ Trường Thời chính là đẹp nhất!
Cậu gom kiếm gỗ đào và bùa vào lòng ngực, nghiêm mặt nói với Quỷ Bạch Y: "Ngài lợi hại như vậy sao lại rảnh rỗi đi dọa một người thường? Khiến anh ta mấy ngày liền ngủ không ngon giấc."
Nhắc tới chuyện này, nét mặt Quỷ Bạch Y vừa mới còn vui vẻ liền biến sắc, hừ lạnh một tiếng: "Ai bảo hắn nói ta xấu."
Dung Kính: "……?"
Quỷ Bạch Y cắn một miếng xiên nướng, lầm bầm một câu "Có rượu không", rồi khoanh chân ngồi luôn dưới đất. Sau đó gọi Dung Kính và Trình Phác Ngọc lại gần: "Lại đây, ngồi xuống nói chuyện."
Sự tình phải kể từ ba ngày trước…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!