Tống Thanh sau khi biết Dung Kính muốn tìm trợ lý, lập tức chuẩn bị dán thông báo tuyển dụng.
Thông báo dán lên mặt kính cửa chính vào lúc 10 giờ sáng. Mà đúng 10 giờ sáng, Nghiêm Anh Diệu đã bước vào văn phòng với nguyện vọng xin làm trợ lý. Đúng là trùng hợp, mấy ngày gần đây, Nghiêm Anh Diệu nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng thấy không thể dễ dàng bỏ lỡ cơ hội. Nhất là khi đọc được tin tức về Ngô Minh Lượng và những người liên quan, sự kính nể của anh ta dành cho Dung Kính và Trì Bạch đã lên tới đỉnh điểm.
Nếu không thể trở thành người đồng hành cùng Dung Kính và Trì Bạch, vậy cuộc đời này còn gì ý nghĩa nữa!
Nghĩ tới nghĩ lui, Nghiêm Anh Diệu bỗng nhiên thông suốt.
Việc gì phải nhắm vào Tạ Trường Thời chứ? Tạ tổng không cần trợ lý đời sống, còn Trì Bạch thuộc Bộ phận đặc thù, nói cho cùng vẫn là người nhà nước, muốn chen chân vào cũng không dễ. Nhưng Dung Kính thì khác, cậu ấy làm việc một mình! Vậy cứ nhắm vào Dung Kính là được rồi!
Nghe nói mấy vị đạo trưởng kiểu này đôi khi cũng thu đồ đệ.
Nghiêm Anh Diệu sờ sờ khuôn mặt anh tuấn của mình, soi gương trái phải, tự nhủ bản thân tuy có hơi lơ ngơ, nhưng hoàn toàn khác đám "cặn bã" ngoài kia. Anh ta là một công dân gương mẫu, nhiều lắm cũng chỉ uống rượu hơi quá chén, yêu đương hơi nhiều, chỉ vậy thôi.
Không có sai lầm nguyên tắc, nhân phẩm cũng không quá tệ, chắc Dung Kính có thể để mắt tới nhỉ?
Thật ra mình cũng có rất nhiều ưu điểm mà!
Nghĩ vậy, Nghiêm thiếu gia nhét một bao lì xì dày cộp làm lễ bái sư vào túi, rồi thẳng tiến đến văn phòng của Dung Kính. Vừa bước qua cửa chính, anh ta đã quay đầu nhìn bảng thông báo tuyển dụng, lập tức tháo xuống rồi ôm vào hai tay, chuẩn bị "ứng thí".
Nghiêm Anh Diệu bước vào phòng chờ, lấy số thứ tự.
Ánh mắt đảo một vòng trong phòng, phát hiện một góc trống, lập tức ngồi xuống.
Tiếng động nhỏ làm người trẻ tuổi bên cạnh đang gật gù buồn ngủ giật mình tỉnh dậy. Cả người anh ta run lên, mở choàng mắt. Khi nhận ra xung quanh là văn phòng yên ổn chứ không phải trong mơ, cả người mới dần thả lỏng.
"Làm cậu giật mình à?" Nghiêm Anh Diệu hỏi.
Người kia còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nghe vậy thì quay đầu nhìn, đờ ra vài giây rồi mới thở phào, xoa xoa trán, xua tay nói: "Không sao, chỉ là mấy ngày nay ngủ không ngon thôi."
Nghiêm Anh Diệu gật gù bình phẩm: "Đúng là vậy thật, quầng thâm mắt cậu sắp chảy xuống mép miệng luôn rồi."
Khóe môi người trẻ tuổi giật giật: "Chắc cũng… không đến mức đó chứ?"
Có người trò chuyện, cơn buồn ngủ của người trẻ tuổi cũng vơi đi phần nào, liền bắt chuyện với Nghiêm Anh Diệu: "Anh cũng ở Nhạn Thành à? Tôi lên mạng đăng bài nhờ giúp, ai cũng bảo đến tìm Dung Kính xem một quẻ, nói nếu gặp chuyện gì thì tìm cậu ấy là không sai đâu."
"Thế thì họ nói đúng rồi." Sau vụ việc với Cừu Tiền, lòng sùng bái của Nghiêm Anh Diệu với Dung Kính có thể nói là mù quáng.
Người trẻ tuổi gật đầu: "Mong là vậy… Tôi chỉ mong đêm nay không mơ ác mộng nữa."
Nếu còn tiếp tục mơ như vậy, anh ta cảm thấy cái chết đột ngột chắc cũng chẳng xa.
Đang trò chuyện thì trong phòng làm việc có người vừa xem quẻ xong bước ra. Người trẻ tuổi thấy đến lượt mình liền đứng dậy: "Tôi vào trước nhé, nếu có dịp lại trò chuyện."
Anh ta đẩy cửa bước vào.
Vừa nhìn thấy Dung Kính, anh ta lập tức bị thu hút, thiếu niên ngồi bên trong, sau lưng là cửa sổ đang mở. Gió và ánh nắng rọi vào phòng, vừa làm căn phòng bừng sáng, vừa cuốn tan đám mây mù trong lòng người trẻ tuổi. Anh bước lên, ngồi đối diện Dung Kính, mở lời:
"Chào đại sư, tôi tên là Từ Việt, mấy ngày nay tôi liên tục gặp ác mộng…"
Anh ta bắt đầu kể lại tỉ mỉ những cảnh trong mơ suốt ba ngày qua.
Dung Kính chăm chú quan sát, chàng trai khoảng 27–28 tuổi, vẻ mệt mỏi lộ rõ trên mặt. Ngoài ra, trên người anh ta còn bao phủ bởi luồng hắc khí rất đậm đặc, gần như tạo thành một vòng tròn nhưng kỳ lạ thay, luồng khí này lại không dính sát người, mà cách ra một khoảng an toàn, dường như không thể kéo người ta vào chỗ chết.
Dung Kính chống cằm, trầm ngâm một lúc rồi hỏi: "Nếu chỉ bắt đầu từ ba ngày trước, thì lúc đó anh đã gặp chuyện gì?"
Câu hỏi khiến người trẻ tuổi thoáng đờ người: "Tôi cũng không rõ… Vẫn như thường ngày, sáng dậy đi làm, tối về nhà nấu mì rồi ngủ. Suốt cả ngày làm việc trong công ty, ngoài việc thầm chửi sếp vài câu là đồ ngốc thì… thật sự tôi chẳng làm gì khác cả."
Thấy Dung Kính im lặng, Từ Việt nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi: "Đại sư, có phải tôi… gặp phải thứ gì dơ bẩn rồi không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!