Chương 43: Đi tìm Dung Kính, cậu ấy nhất định giúp được

Cả đám con lật đật "oa oa" dùng để đánh tráo vị trí đã bị người ta tranh giành hết sạch, còn phải chịu thêm sự chế giễu của Trì Bạch. Cừu Tiền mặt mày đỏ bừng vì xấu hổ và phẫn nộ, ánh mắt tràn đầy nhục nhã.

Mà Trì Bạch đâu có buông tha cho lão, vừa thấy vẻ mặt sắp chửi ầm lên kia, lại "ai nha" một tiếng ra vẻ thông cảm, rồi bắt đầu tổng kết cảm tưởng chiến thắng hôm nay:

"Phải nói là cũng nên cảm ơn ông, tiền bối à… À mà chưa chắc là tiền bối đâu, nhìn Hàn Dụ nhỏ tuổi hơn ông nhiều đấy. Nhưng dù là tiền bối hay hậu bối thì đều là đồng môn tốt của ông cả thôi."

Vừa nghe đến cái tên "Hàn Dụ", Cừu Tiền lập tức quên luôn mình đang bị bắt, kinh ngạc hỏi dồn:

"Bọn mày… đã gặp Hàn Dụ rồi?!"

"Chứ sao nữa." Trì Bạch nhích lại gần, trên mặt là nụ cười vô cùng đáng ghét, "Nếu không thì sao biết đám người bọn ông trong "Huyền Thiên Quan bản lậu" này dùng đám lật đật làm đạo cụ đổi vị trí để tẩu thoát hả?"

Vì không biết tiêu chuẩn năng lực của Cừu Tiền đến đâu, bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng từ trước.

Ngay khi phát hiện Cừu Tiền rời khỏi khu chung cư của Hứa Chí, Tiết Thương và Đoạn Vân Song liền dẫn theo Trình Phác Ngọc âm thầm vào đó. Nhờ có Tiết Thương, người của Lưu Vân Quan và thuộc Thanh Vân Môn, nên mọi bùa chú và bẫy rập xung quanh mà Cừu Tiền bố trí đã nhanh chóng bị tháo bỏ sạch sẽ.

Sau đó, ba người (hai người một quỷ) bắt đầu thu gom toàn bộ mấy con lật đật khả nghi có khả năng bị dùng làm vật đổi vị trí, mang thẳng lên biệt thự lưng chừng núi.

Nói thật, Trì Bạch cảm thấy kế hoạch lần này được tính toán kỹ như vậy đã gần như hoàn mỹ, không ngờ Cừu Tiền lại yếu đến mức chưa tung được trò gì đã bị bắt sống.

Cảm giác này đúng là kiểu… cả đêm ôn thi cao cấp toán học, sáng hôm sau vô cùng khí thế vào phòng thi

- kết quả đề bài là: "1 + 1 = ?"

Cảm giác vừa đã tay, lại vừa cụt hứng.

Trì Bạch đem bùa biến hình biến thành dây thừng, bước lên hai bước trói chặt Cừu Tiền, kẻ giờ đã chẳng còn sức đánh trả, rồi lại tặng thêm một đòn trí mạng:

"Nói thật, ông và Hàn Dụ đúng là đồng môn, nhưng Hàn Dụ tuy nhỏ tuổi hơn, mà thực lực… hơn ông một trời một vực."

A Thu bên cạnh cười hì hì liếc mắt nhìn Trì Bạch, thừa hiểu hắn đang cố ý giẫm nát lòng tự trọng của người ta. Cậu cũng thu lại kiếm gỗ đào, góp lời:

"Bản thân Hàn Dụ cũng chỉ bình thường thôi, nhưng ít ra có sư môn chịu đưa cho hắn mấy con quỷ tốt dùng."

Trì Bạch gật gù: "Còn ông? Cái gì cũng không có, chẳng hiểu sao lại còn lớn tiếng khoe khoang nữa."

"Đám bọn mày thì biết gì?!" Cừu Tiền bị nhắc đến Hàn Dụ hết lần này đến lần khác, đến mức thái dương giật thình thịch, hai mắt đỏ ngầu, phẫn nộ trừng mấy người trước mặt: "Hắn chẳng qua là vận khí tốt mà thôi!"

"Vận khí cũng là một phần của thực lực." Trì Bạch thản nhiên đặt chân lên người Cừu Tiền, siết chặt dây thừng, kéo gã thành một đống thịt tròn vo giống như đang buộc giò heo.

Cừu Tiền toàn thân bị ép vặn vẹo, hai tay bị bẻ ngoặt ra sau, xương cốt kêu răng rắc, mặt mày tái mét vì đau.

"Lát nữa nói chuyện Hàn Dụ tiếp." Trì Bạch phủi tay, quay sang Dung Kính và A Thu "Giờ dọn dẹp chỗ này đã."

A Thu ngược lại lắc đầu: "Dọn làm gì, trận pháp bố trí tốt như thế rồi, để dành sau này dùng tiếp. Có vụ nào kiểu này nữa thì khỏi phải sắp xếp lại."

Trì Bạch: "……?"

Bộ nghĩ rằng sau này còn có người ngu như Cừu Tiền nữa hả?

Hắn liếc nhìn lầu hai một chút, tuy hiện giờ nơi đó trống trơn, chẳng còn ai, nhưng vẫn nhún vai: "Thôi được rồi, coi như dùng biệt thự này để trả thù lao vậy."

Sau đó hắn dùng ngón tay chọc nhẹ vào tay áo Dung Kính, nhỏ giọng hỏi: "Tạ Trường Thời có phải có gì đó đặc biệt không? Kiểu dễ dụ quỷ chẳng hạn?"

Dung Kính ngẩng lên, hơi kinh ngạc: "Sao anh biết?"

Trì Bạch đáp: "Tôi không biết, nhưng Tiểu Vương Bát vừa mới xuất hiện đã nói mùi hương trên người Tạ Trường Thời khiến quỷ cũng muốn ch** n**c miếng."

Dung Kính: "Nhưng mà… rốt cuộc tại sao nó lại bị gọi là Tiểu Vương Bát? Cái tên này đúng là không có tí lịch sự nào hết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!