Tuy Dung Kính không vào phòng cùng Tạ Trường Thời, nhưng để phòng bất trắc, cậu đã nhờ Viên Tư Vũ gắn một chiếc mini camera lên người anh. Thế nên, mọi diễn biến trong phòng không lọt khỏi mắt Dung Kính... và dĩ nhiên cũng không lọt khỏi mắt mấy người còn lại trong xe.
Trì Bạch đang gặm kẹo que, hóng chuyện rất vui: "Không cần phải riêng cho tôi một bàn đâu, chỉ cần Tạ tổng gửi tôi thiệp mời là được."
Tạ Trường Thời đưa tay che mặt Dung Kính lại, thuận tiện che luôn biểu cảm nghịch ngợm của cậu, rồi mới quay sang Trì Bạch, khẽ cong môi: "Được, để Dung Kính đích thân đưa cho cậu."
Trì Bạch nhướn mày, nghe ra ẩn ý trong lời nói kia.
Nhưng không sao cả, vẫn chấp nhận được.
Chuyện ở chỗ Tạ Trường Thời đến đây xem như xong, giờ chỉ còn đợi tìm thời điểm thích hợp để dụ Cừu Tiền xuất hiện. Nhưng việc này không gấp, ít nhất phải chờ một hai ngày. Thấy trời cũng không còn sớm, Trì Bạch và A Thu nhanh chóng xuống xe, vẫy tay với nhóm Dung Kính: "Mấy người về nghỉ sớm đi."
Tống Thanh lễ phép nói: "Tôi sẽ đưa hai vị về nhà."
Trì Bạch khoát tay: "Về cái gì mà về. Khó khăn lắm mới được tan làm sớm, tụi tôi tính đi uống một chầu. Nếu trợ lý Tống cũng hứng thú thì mời nhập bọn."
Tống Thanh chỉ cười lắc đầu, anh ta còn phải đi làm sớm, không có hứng đem thời gian nghỉ ngơi vứt vào mấy cuộc nhậu.
Thế là đôi bên chia tay.
Trên xe, thấy Dung Kính và Tạ Trường Thời không hề bàn đến chuyện của Hứa Chí, Tống Thanh liền chuyển chủ đề: "Cửa hàng thích hợp tôi đã tìm được rồi. Dung tiên sinh có thể xách giỏ vào ở bất cứ lúc nào."
Nhắc đến chuyện hứng thú, Dung Kính lập tức ngồi thẳng lên, hai tay ôm lưng ghế trước, tò mò hỏi: "Ở đâu đấy?"
"Tôi cân nhắc khả năng vẫn có người tìm đến khu phố Trường Hoa, nên đặc biệt tìm một cửa hàng gần đó. Trong số các chỗ tôi xem, chỗ này có diện tích lớn nhất, nội thất hoàn thiện nhất. Đến lúc đó tốt nhất nên sắp xếp thêm một trợ lý giúp Dung tiên sinh ghi chép, sắp xếp lịch, đón khách…"
"Cũng đúng." Tạ Trường Thời gật đầu đồng tình.
Dung Kính thì không quá quan trọng chuyện có trợ lý hay không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy nên có một người hỗ trợ. Thật ra Trình Phác Ngọc cũng rất ổn… chỉ tiếc cậu ta là quỷ, không tiện xuất hiện nơi công cộng.
Tạ Trường Thời như đoán được suy nghĩ của Dung Kính, trầm ngâm một chút rồi nói: "Trợ lý thì để sau tính. Trước hết cứ lo ổn định mặt bằng đã."
Tống Thanh nhanh chóng gật đầu nhận lệnh.
Trong lúc ba người trò chuyện, Dung Kính ngó qua cửa sổ rồi nhíu mày: "Sao đoạn đường này không giống đường về khu Vân Giang Loan thế?"
"Chúng ta đến khu biệt thự lưng chừng núi." Tạ Trường Thời đáp.
Chiếc Rolls
-Royce dừng lại trước một dãy biệt thự sang trọng nằm dựa lưng vào núi. Dung Kính ngẩng đầu nhìn toàn bộ kiến trúc trước mặt, Tống Thanh ở bên cạnh giới thiệu: "Khu biệt thự này cũng là bất động sản đứng tên Tạ tổng. Phía sau tựa vào hơn 3000 mẫu rừng Tần Sơn, phong cảnh tuyệt vời. Có điều vì hơi xa nội thành nên Tạ tổng cũng hiếm khi đến ở."
Chỉ là lần này… tình huống đặc biệt.
Dù gì thì khu Vân Giang Loan không phải chỉ có mình Dung Kính và Tạ Trường Thời. Nếu dụ Cừu Tiền tới, nhỡ có biến cố, sẽ rất khó xử lý. So với vậy, chọn nơi yên tĩnh biệt lập vẫn hơn.
Khu biệt thự lưng chừng núi chính là lựa chọn hoàn hảo.
"Ra vậy." Dung Kính gật đầu rồi nhanh chóng biến thành cái đuôi nhỏ lon ton theo sau Tạ Trường Thời tham quan hết toàn bộ trong ngoài biệt thự. Mỗi lần nhìn thấy chi tiết đẹp mắt, ánh mắt cậu lại sáng bừng như đèn pha.
Lúc lên tầng hai, Dung Kính nhoài người ra lan can hóng gió, nhưng chưa được bao xa đã bị Tạ Trường Thời nắm cổ áo kéo lại. Anh còn chưa kịp mở miệng nhắc nhở thì Dung Kính đã chỉ tay về một góc sân tầng một, hạ giọng đầy kích động: "Nhìn kìa, có con thỏ!"
Trời đã sập tối, ánh đèn đường vàng dịu chiếu rọi một góc sân. Theo hướng Dung Kính chỉ, quả thật có một con thỏ xám đang… gặm gì đó giống xác chuột, thân mình vừa run vừa nhai, trông cực kỳ đáng yêu.
"Chỗ lưng chừng núi thế này, có ít thú hoang cũng bình thường thôi." Tạ Trường Thời tựa người vào lan can, thấy Dung Kính lại thò người ra ngoài thì không ngăn nữa, chỉ hỏi: "Thích nơi này không?"
"Thích chứ." Dung Kính đáp ngay, "Mà nếu trời mưa thì khung cảnh chắc còn đẹp hơn."
"Vậy ở lại đây lâu một chút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!