Chương 40: Tôi gọi điện cho Tạ Trường Thời

Biết kế hoạch của mình đã thành công, Hứa Chí không còn thận trọng như trước nữa. Gã đã sốt ruột đến mức không thể chờ thêm, chỉ muốn nhanh chóng gặp mặt Thôi Lâm Sơn để ký hợp đồng cho xong.

Sau hai tiếng chờ đợi dài đằng đẵng, gã gọi lại cho Thôi Lâm Sơn.

Thôi Lâm Sơn chỉ bình thản đáp: "Tôi đang ở bệnh viện, anh cứ mang hợp đồng đến đây, tôi sẽ ký."

Hứa Chí vui vẻ đáp lời lia lịa.

Nghe trong giọng nói của Hứa Chí không kiềm được sự phấn khích, Thôi Lâm Sơn chỉ khẽ cong môi không nói gì, nhưng trong đáy mắt lại ánh lên một tia lạnh lùng. Cúp máy, anh nhìn về phía Dung Kính và Trần Vinh, trầm giọng nói: "Xem ra đúng là gã bị lừa rồi."

"Đầu óc chắc cũng không tỉnh táo lắm." Trần Vinh lầm bầm, "Giờ chúng ta đi bệnh viện à?"

Thật ra ban đầu Trần Vinh và Dung Kính không định làm phiền Vương Toan Yên đang dưỡng bệnh. Nhưng nếu đổi địa điểm ký hợp đồng sang nơi khác, thì lại thấy không hợp lý với hình tượng "người chồng yêu vợ" mà Thôi Lâm Sơn đang thể hiện.

Vợ đang hấp hối trong bệnh viện, mà chồng lại chạy đi đâu ký hợp đồng thì nhìn sao cũng thấy bất ổn.

"Chờ một chút, A Yên bảo muốn ăn bánh kem Black Forest của quán, tôi mang một phần tới cho cô ấy." Thôi Lâm Sơn nhìn hai người với vẻ áy náy, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng điều khiển.

Nhìn theo bóng anh khuất sau cửa, Trần Vinh cắn một miếng bánh bao, thở dài than: "Phiền ghê, ăn miếng bánh bao cũng toàn vị cẩu lương."

Dung Kính cũng hít sâu một hơi rồi thở dài theo: "Phiền thật đấy, hít một ngụm không khí cũng là mùi cẩu lương."

Trần Vinh liếc nhìn Dung Kính, rồi bất ngờ hỏi: "Dung đại sư không phải đã trưởng thành rồi sao? Vẫn chưa có người yêu à? Với diện mạo thế kia, lại thêm cái bản lĩnh đó chắc chắn là không ít tiểu cô nương đổ rạp đâu nhỉ?"

Dung Kính sờ sờ mặt mình, thành thật lắc đầu: "Không có ai theo đuổi tôi cả."

Không thể nào!

Trần Vinh thầm hét lên trong lòng bốn chữ ấy.

Tuy tuổi anh ta đã lớn, không theo kịp gu thẩm mỹ của giới trẻ bây giờ, nhưng anh ta dám chắc, loại nhan sắc như Dung Kính dù là thời nào thì cũng có thể khiến người ta nâng niu như báu vật.

Sao lại không có ai theo đuổi được chứ?

Chẳng lẽ...

Gương mặt Trần Vinh dần hiện lên vẻ ngộ ra chân tướng. Anh ta nhìn Dung Kính với ánh mắt thương cảm như đang thấu hiểu tất cả, giọng đau lòng nói: "Chắc bị cha ngăn hết ngoài cửa rồi đúng không?"

Dung Kính: "… Hả?"

Trần Vinh cứ tưởng mình đã nhìn thấu mọi thứ, lập tức gật đầu chắc nịch: "Người như cậu, cha có quản chặt cũng là điều dễ hiểu thôi."

Tuy rằng Dung Kính rất lợi hại trong chuyện xem bói, nhưng nói cho cùng vẫn còn trẻ tuổi, chưa từng trải nhiều, dễ bị người khác làm lung lay.

Cả ba người vừa nói chuyện phiếm, ông nói gà bà nói vịt một hồi, thì Thôi Lâm Sơn cũng xách hai phần bánh Black Forest trở về. Anh ta chủ động đưa một phần cho Dung Kính, cười nói: "Cho cậu đấy."

Dung Kính hơi bất ngờ, nhưng cũng không khách sáo.

Trần Vinh thấy vậy thì không khỏi bĩu môi: "Sao chỉ chuẩn bị cho mỗi Dung đại sư, tôi thì không có phần à?"

Thôi Lâm Sơn mặt không biểu cảm đáp: "Dung đại sư mới hai mươi, cậu thì cũng hai mươi chắc? Cậu có thể làm cha người ta rồi còn đòi ăn bánh kem?"

Trần Vinh: "…"

Quay trở lại bệnh viện thì thấy còn sớm, Dung Kính tranh thủ ghé qua phòng bệnh của bà Ngô.

Tạ Trường Thời đã sắp xếp cho bà một phòng riêng, vì Ngô Nguyệt cần thường xuyên xuất hiện, nếu ở phòng bệnh chung sẽ dễ khiến người khác sợ hãi.

Khi Dung Kính tới nơi, cả gia đình ba người đang quây quần trò chuyện. Ngô Nguyệt đang khoe với cha mẹ chiếc váy công chúa mới toanh xinh đẹp của mình, cô bé kéo váy xoay một vòng ngay tại chỗ, mặt hơi đỏ lên vì ngượng: "Có đẹp không ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!