Chương 4: Nhưng cũng đáng yêu như nhau

Dung Kính nghe bà bà nói rất nhiều. Bà bà họ Hạ, từ 12 năm trước đã lẻ loi một mình ở tại căn nhà này.

Dung Kính nghe Tạ Trường Thời nói con cái bà đều định cư ở nước ngoài, vốn định đưa bà đi cùng nhưng bà không muốn. Bà thích ở lại căn nhà này. Dung Kính ở căn nhà này một năm, thường xuyên dọn ghế nhỏ ngồi bên cạnh bà Hạ xem bà đan áo len. Chiếc áo len đầu tiên của Dung Kính chính là do bà Hạ đan, trên ngực có hình một chú gấu trúc đen trắng, đặc biệt đẹp.

Cậu cầm chiếc áo len mà không hề ngại nóng, mặc vội vàng lên người rồi đi khoe với Tạ Trường Thời. Kết quả, khi biết những chiếc áo len của Tạ Trường Thời mấy năm nay đều do bà Hạ đan, cậu cảm thấy trái tim mình bị tổn thương sâu sắc, liền mở miệng oa oa khóc.

Dung Kính: "……"

Nhớ lại câu chuyện nhỏ này, cậu có chút ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi. Giống như trước kia ngoan ngoãn gọi một tiếng "Bà bà", sau đó thẳng thắn mở miệng: "Bà bà, cháu đến tìm Tạ Trường Thời."

Bà Hạ nhìn thiếu niên trước mắt, không hay biết 12 năm đã trôi qua, nhưng Dung Kính nhìn qua lại không có quá nhiều thay đổi, chỉ là cao hơn, ngũ quan bớt đi vẻ trẻ con, nhưng vẫn còn rất non. Lòng bàn tay nhăn nheo như vỏ cây khô nhẹ nhàng xoa xoa mặt Dung Kính, đón lấy đôi mắt đen láy của thiếu niên, bà Hạ cười nói: "A Tạ đã không còn ở đây từ nhiều năm trước rồi."

A?

Thật sự dọn đi rồi sao?

Vai Dung Kính rũ xuống, lại nghĩ đến quẻ tượng khó khăn chồng chất. Cái này cũng quá chuẩn rồi. Nỗi buồn trên mặt cậu còn chưa hoàn toàn lộ ra đã nghe bà Hạ lại bật cười: "Nhưng nó trước khi đi có nói với bà, sau này nếu Tiểu Kính đến tìm nó, thì hãy gọi điện thoại cho nó, nó sẽ quay về đón cháu."

Bà Hạ vẫn nhớ ngày Tạ Trường Thời bị một đám bảo tiêu mặc vest đen mang đi. Thiếu niên vốn dĩ chưa lớn tuổi nhưng lại bình tĩnh đến lạ.

Vì không có cách thức liên lạc, nên hắn đã đặc biệt gõ cửa phòng 801, lễ phép nhờ bà: "Bà bà, cháu có thể phải đi xa nhà, tạm thời cũng chưa về, nếu A Kính về, bà bảo cậu ấy ở trong nhà đợi cháu nhé."

Sau đó anh đem theo số điện thoại nhà bà. Mấy năm đầu, Tạ Trường Thời liên lạc với bà rất ít. Sự thay đổi đột ngột xảy ra vào năm Tạ Trường Thời tốt nghiệp đại học. Anh tự mình trở về căn nhà đó, mang theo rất nhiều quà và sửa sang lại phòng 803 đã không được động đến nhiều năm. Khi đi, anh vẫn nói gần như y hệt: "Bà bà, nếu A Kính trở về, bà hãy gọi điện thoại cho cháu, cháu sẽ gấp rút quay về."

Bà Hạ không biết Dung Kính đã đi đâu, nhưng bà biết Tạ Trường Thời vẫn luôn chờ Dung Kính trở về. Và bây giờ, Tạ Trường Thời đã chờ được rồi.

Bà Hạ đưa điện thoại di động cho Dung Kính, nhẹ nhàng giải thích: "Ban đầu là số điện thoại của A Tạ, nhưng gần đây A Tạ dường như có chút việc, đều là trợ lý của nó liên lạc với bà. Tiểu Kính có thể gọi điện thoại cho trợ lý của nó."

Thì ra Tạ Trường Thời đã có trợ lý rồi. Ngón tay Dung Kính nắm chặt điện thoại, khi ấn nút quay số, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Cậu lặng lẽ hít sâu hai hơi, rồi nói câu đó: "Xin chào, tôi là Dung Kính, bà bà nói liên hệ anh có thể tìm được Tạ Trường Thời phải không?"

Âm cuối vừa dứt, không gian tĩnh lặng rất lâu. Bầu không khí kỳ quái này cứ kéo dài mãi cho đến khi Dung Kính không thể kiềm chế mà lẩm bẩm trong lòng liệu có phải mình đã nghĩ sai rồi không, thì đầu dây bên kia đột nhiên truyền đến một giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Anh là Tạ Trường Thời."

Đôi mắt Dung Kính đột nhiên sáng lên, gần như sốt ruột hỏi: "Em là Dung Kính, anh còn nhớ em không?"

"Nhớ rõ con tiểu cương thi sống chung một năm đó, nó luôn thích làm nũng và bày trò xấu xa không?" 

"Nhớ rõ." Anh dừng một chút, rồi nói, "Em ngoan ngoãn đợi ở nhà, anh sẽ đến đón…" Lời còn chưa dứt thì liền đột nhiên im bặt. Dung Kính cúi đầu nhìn điện thoại, thấy màn hình đã tắt ngóm.

Bà Hạ bà bà thò qua xem một cái, liền "Ái cha" một tiếng: "Quên sạc pin rồi!"

Cuộc trò chuyện bị cắt ngang đột ngột, gọi lại thì đã tắt máy. Sắc mặt vốn đã tái nhợt của Tạ Trường Thời càng thêm khó coi. Tùy ý lật tung chiếc chăn trắng tinh trên người, anh lạnh lùng ra lệnh cho Tống Thanh: "Mang một bộ quần áo đến đây, đi ngay đến huyện Tuy."

Tống Thanh sững sờ, có chút không phản ứng kịp: "Nhưng anh vừa mới tỉnh dậy không cần làm kiểm tra toàn thân sao?" 

"Không cần thiết."

Lần hôn mê này là vì chuyện gì, trong lòng anh biết rõ. 

Tống Thanh theo Tạ Trường Thời được 5 năm, rõ ràng hơn ai hết hiểu tính cách mạnh mẽ và độc đoán của Tạ Trường Thời. Không hề đề xuất ý kiến trái ngược, Tống Thanh vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại. Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, anh ta ngồi ở ghế phụ của chiếc Maybach màu đen, trong lòng càng thêm tò mò, rốt cuộc người gọi điện thoại đó là ai, có quan hệ gì với Tạ tổng của bọn họ.

Dù sao, đây là lần đầu tiên Tống Thanh nhìn thấy Tạ Trường Thời có sự dao động cảm xúc như vậy. 

Từ Nhạn Thành đến huyện Tuy ước chừng mất hai giờ đi xe. Tống Thanh có chút lo lắng cho sức khỏe của Tạ Trường Thời, thường xuyên thông qua kính chiếu hậu để xem sắc mặt của anh.

Khi họ đến huyện Tuy đã gần chạng vạng.

Ngày lễ ngày tết nào Tống Thanh đều phải đến căn nhà đó một chuyến để tặng quà cho bà Hạ bà bà, bởi vậy anh rất quen thuộc với đường sá huyện Tuy. Anh ta chỉ huy tài xế mới đến rẽ hướng. Khi tòa nhà đó đập vào tầm mắt, Tống Thanh nhanh chóng nói: "Ngay phía trước."

Chiếc Maybach dừng lại trước cửa, cửa xe phía sau được đẩy ra. Một đôi chân dài được bao bọc trong quần tây đen bước ra khỏi xe, đặt xuống đất. Tạ Trường Thời đứng bên cạnh xe, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên ban công tầng tám. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!