Chương 39: Một chút địa vị gia đình cũng không có

Dung Kính đối mặt với hắn, càng nhìn càng thấy chột dạ, nhưng vẫn cố giãy giụa một chút: "Cái đó… không tính là trộm cắp gì đâu."

"Vậy tính là gì?"

"Hàng ngon giá hời, bỏ lỡ là tiếc cả đời!" Dung Kính ra sức vận dụng chất xám, vật lộn với cái đầu xác sống của mình suốt nửa phút, cuối cùng cũng nghĩ ra được một cách nói tương đối hợp lý. Ánh mắt cậu đầy vẻ chân thành nhìn đối phương, lời nịnh nọt bay ra khỏi miệng như pháo bông không cần tiền: "Lẩu nhà mấy người đúng là vừa rẻ vừa ngon, nguyên liệu tươi roi rói, thịt bò mềm cực kỳ, cực kỳ luôn! Nước dùng thì đa dạng, phong phú, ăn rồi ai cũng phải khen ngon.

Tôi lấy cái đầu này ra thề, nếu không phải vì nhà mấy người đặc biệt quá, thì chắc chắn lượng khách còn đông gấp mấy lần! Thiên Địa Thông là quán lẩu số một thiên hạ!"

Đến câu cuối cùng, giọng cậu thiếu niên vốn chột dạ đã biến thành dõng dạc đầy tự tin. Đến mức chính cậu cũng suýt nữa tin thật.

Phong Càng thì vẫn lười biếng dựa người vào quầy thu ngân, nghe đến đó nhướng mày một cái: "Nói vậy tức là quán nhà chúng ta thiên hạ đệ nhất?"

Dung Kính lập tức gật đầu như gà mổ thóc, khí thế ngút trời: "Tất nhiên rồi!"

Dù biết là được vuốt mông ngựa, nhưng Phong Càng lại rất thích nghe những lời như thế. Hắn nhấp một ngụm trà sữa đầy thỏa mãn, rồi bất ngờ rút ra một tấm phiếu có in chữ "Thiên Địa Thông", đưa tới trước mặt Dung Kính, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của cậu: "Thấy mắt nhìn của cậu tinh tế, tặng cho một phiếu giảm giá. Sau này đến ăn lẩu được giảm 20%."

Dung Kính: "!"

Có chuyện hời thế này thật à?

Cậu quay đầu nhìn Tạ Trường Thời, lại nhìn sang Phong Càng, thăm dò hỏi: "Tôi… tôi thật sự được nhận hả?"

"Nhận thì nhận đi, còn nhìn sắc mặt người yêu làm gì, nhìn cũng biết không có tí địa vị nào trong nhà." Phong Càng uống cạn ly trà sữa rồi tiện tay ném vào thùng rác, giọng lười biếng nhưng cũng chẳng giấu nổi sự khinh khỉnh: "Hơn nữa tôi đây vốn là người lương thiện, không rảnh đi lừa mấy đứa còn nhỏ, chưa từng bị đời vả như cậu…. Tiểu cương thi."

Dung Kính ban đầu còn định phản bác hai chữ "người yêu", nhưng vừa nghe ba chữ "Tiểu cương thi" thì lập tức trợn tròn mắt.

Đây đã là người thứ hai chỉ nhìn một cái liền nhận ra cậu không phải người bình thường.

Cậu không nhịn được đưa tay sờ mặt mình, bắt đầu nghi ngờ: Chẳng lẽ mình che giấu tệ đến vậy sao?

Thế là không khỏi tò mò hỏi: "Sao anh biết tôi là… tiểu cương thi?"

Phong Càng đáp tỉnh queo: "Vì tôi lợi hại."

Sau đó, để chứng minh mình thật sự lợi hại chứ không phải đoán bừa, hắn hất cằm về phía một cô bé mặc váy công chúa màu hồng nhạt đang đứng cách đó không xa, hỏi: "Có muốn tôi trị cho cô bé kia một chút không?"

Mắt Dung Kính lập tức sáng rỡ: "Có thể thật à?"

"Tất nhiên. Ai bảo tôi lương thiện làm gì." Phong Càng vừa nói vừa sải bước đi về phía cô bé kia.

Thân hình hắn cao gầy, gương mặt tuy đẹp nhưng nhìn là biết tính khí chẳng hiền lành gì. Cô bé vừa trông thấy hắn, nét mặt vui vẻ lập tức thu lại, theo bản năng liền rụt người phía sau lưng Trình Phác Ngọc.

Dù sao cũng là Phong Đô Đại Đế, Phong Càng chẳng buồn chấp nhặt với một cô bé, dù gì làm lãnh đạo thì khí thế vẫn phải đủ đầy. Việc tiểu quỷ vô thức sợ hắn vốn dĩ là chuyện quá đỗi bình thường.

Hắn chỉ nhẹ nhàng giơ một ngón tay lên, cô bé dù trốn kỹ đến mấy cũng không thoát được. Cơ thể nhỏ nhắn như bị thứ gì đó vô hình trói chặt rồi từng chút một kéo cô ra ngoài. Cô bé vùng vẫy, mắt đỏ hoe, nhưng giây kế tiếp đã bị một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu.

Chỉ trong thoáng chốc, mọi cảm xúc bất an đều tan biến nhanh chóng. Cô đứng ngây người tại chỗ, vẻ mặt đờ đẫn, nhưng ký ức thì bắt đầu tuôn về như thủy triều.

Sau đó, nước mắt bất ngờ trào ra khỏi hốc mắt. Ánh mắt cô trống rỗng, ngơ ngác nhìn về một hướng nào đó rồi khẽ lẩm bẩm như đang tự nói với chính mình: "Ba… mẹ…"

Trình Phác Ngọc và Dung Kính đều đứng đó sửng sốt, đồng thời quay đầu nhìn về phía Phong Càng.

Vỗ nhẹ một cái là xong? Đây rốt cuộc là thần thông gì vậy?

Phong Càng thì cứ như không hề nhận thấy ánh mắt chết lặng của hai người một quỷ đằng sau, nhanh chóng chuyển ánh mắt nhìn về phía một chàng trai trẻ đang tiến đến gần, lạnh nhạt nói một câu "Đi thôi", rồi quay người bước đi.

Tấm lưng hắn, bước chân hắn, mang theo một cảm giác tiêu sái ngông cuồng, như thể chỉ thiếu mỗi gió thổi tung áo.

Trình Phác Ngọc hai mắt sáng lấp lánh, mãi đến khi Phong Càng khuất sau cây cột và biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới lấy lại tinh thần, cảm thán một câu: "Đỉnh thật…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!