Ngô Minh Lượng ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, không còn chút máu.
Dù trước đó đã mơ hồ đoán được phần nào sự thật, nhưng khi đích thân nghe toàn bộ chân tướng được phơi bày từ miệng em trai mình… thì cú sốc ấy vẫn quá sức chịu đựng với ông.
Ngô Minh Lượng run rẩy vươn tay, nắm chặt lấy bàn tay vợ, nước mắt chảy dài từ hốc mắt đỏ hoe. Người đàn ông từng lăn lộn gần nửa đời giữa gió sương giờ đây lại bật khóc không thể kìm nén nổi.
Tiếng nức nở của ông làm Ngô Vĩ bừng tỉnh. Tấm màn u mê vừa rồi trong đầu hắn bị ai đó mạnh tay xé toạc, hiện lên trước mắt là khuôn mặt vặn vẹo đau đớn của anh trai và chị dâu.
Ngô Vĩ khựng lại, ký ức vừa rồi ùa về như thủy triều. Khi hắn nhận ra mình đã vô thức thốt ra những gì, sắc mặt lập tức thay đổi, lao tới ôm chặt chân Ngô Minh Lượng, cuống quýt kêu lên:
"Không phải đâu anh ơi… em mơ thấy ác mộng thôi! Em nói linh tinh đấy!"
"Nói linh tinh?" Trì Bạch lạnh giọng cười khẩy, hoàn toàn không ngờ vào đến nước này mà Ngô Vĩ vẫn còn mặt mũi bịa chuyện. Hắn vốn định để Ngô Vĩ trực tiếp đối mặt với vong hồn bé gái đã theo hắn suốt 11 năm, nhưng khi nhìn thấy đôi vợ chồng Ngô Minh Lượng, lại nhẫn nhịn nuốt xuống cơn giận.
"Muốn nói thật?" Trì Bạch nhếch môi "Tôi có rất nhiều cách khiến cậu phải mở miệng."
Lời vừa dứt, trong căn phòng sáng trưng bức màn bất ngờ tự động kéo lại, gió không nổi mà rèm vẫn khép. Bóng đèn bắt đầu nhấp nháy, rồi phụt tắt hoàn toàn.
Cả gian phòng lập tức chìm vào bóng tối lạnh lẽo.
Tiếng động xung quanh bỗng dưng biến mất, tất cả như thể đang trôi xa khỏi Ngô Vĩ. Hắn mở to mắt, lảo đảo bò dậy, bỗng phát hiện một bóng đen to lớn vừa trùm xuống trước mặt. Trong lòng hắn dâng lên một cơn hoảng loạn tột độ.
Khi ngẩng đầu lên… hắn chết lặng.
Một cái bóng quỷ dị hiện ra trong tầm mắt hắn…. giống hệt với bóng đen đã dọa hắn phát ngất trong thang máy trước đó!
Con quỷ ấy mắt đỏ rực, cánh tay dài hơn người thường gấp đôi từ từ duỗi xuống. Ngô Vĩ toàn thân đông cứng, muốn trốn cũng không thể trốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay đầy móng nhọn kia dừng ngay trên đỉnh đầu mình.
Hắn còn chưa kịp nhìn rõ, một luồng khí lạnh như băng từ đỉnh đầu hắn thấm vào tận xương sống, lan xuống toàn thân.
Ngô Vĩ run bần bật.
Ngay sau đó, hắn cảm giác… xương sọ của mình đang bị bàn tay kia bóp chặt.
Rắc!
Một tiếng rạn khô khốc vang lên rõ mồn một trong đầu.
Một cơn đau kinh hoàng quét tới, Ngô Vĩ thét lên, lăn lộn trên nền nhà:
"Đầu tôi! Đầu tôi nát rồi!"
Giọng nói âm u vang lên tứ phía, không rõ là thật hay ảo:
"Không chỉ xương sọ… từng phần từng phần trên cơ thể mày, đều sẽ bị con quỷ này bóp nát… từng chút một."
Ngay lập tức, như để xác minh lời ấy, cánh tay dài đáng sợ kia trượt dọc theo mặt Ngô Vĩ, lạnh lẽo đến thấu xương.
Mỗi lần ngón tay ấy chạm vào, một luồng hơi lạnh khủng khiếp liền thấm vào da thịt và mạch máu hắn, khiến hắn run lên bần bật, cả người co giật không kiểm soát nổi.
Hắn chỉ cảm thấy thân thể như đang bị đông cứng từ trong ra ngoài.
Và rồi
Rắc!
Tiếng nứt vỡ thứ hai vang lên như đập thẳng vào tai.
Ngô Vĩ lại hét toáng lên một tiếng, thảm thiết đến rợn người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!