Không khí dường như ngưng lại trong một khoảnh khắc.
Ngô Vĩ nhìn gương mặt trẻ tuổi còn lộ vẻ non nớt của Dung Kính, định quay đi nhưng ánh mắt đen láy của đối phương như mang theo một lực hút vô hình, khiến hắn có cảm giác cả người sắp bị cuốn vào.
Giữa trán hắn vốn đã lau khô mồ hôi, vậy mà giờ lại rịn ra một lớp mồ hôi lạnh mỏng. Mất vài giây mới đè xuống được trái tim đang đập loạn, hắn miễn cưỡng kéo cong khoé môi, cười gượng:
"Tôi là em trai của anh ấy, cũng là chú của con gái anh ấy. Tôi giúp đi tìm đứa nhỏ chẳng phải rất hợp lý sao? Dung đại sư thấy có gì lạ à?"
"Không có gì, tôi còn nhỏ, hỏi vậy thôi chứ cũng không có ý gì đặc biệt." Ánh mắt Dung Kính rời khỏi mặt hắn, dừng lại thoáng một giây nơi bả vai rồi mới thu về.
"Vậy à," Ngô Vĩ lại cười, thuận miệng hỏi tiếp:
"Dung đại sư nhìn trẻ thế, chắc mới tốt nghiệp cấp ba? Đã học xong đại học chưa?"
"Không học đại học." Dung Kính trả lời vừa dứt thì thang máy "ting" một tiếng thông báo đã tới tầng, cậu bước ra trước, quay đầu lại nhìn hai anh em Ngô Minh Lượng và Ngô Vĩ, chỉ về phía cuối hành lang:
"Ở bên kia."
Ngô Minh Lượng giờ chỉ mong nhanh chóng tìm ra vị trí của con gái, nghe thấy vậy lập tức bước nhanh theo sau Dung Kính.
Còn Ngô Vĩ thì hơi khựng lại, mím môi, cuối cùng vẫn đi theo, vừa đi vừa hỏi:
"Dung đại sư hôm nay sao lại ở bệnh viện? Cơ thể không khoẻ à?"
Dung Kính đáp:
"Không, có khách hàng bị chứng "ly hồn", tôi tới giúp cô ấy dẫn hồn về."
"Ly hồn"?
"Dẫn hồn"?
Ngô Vĩ nheo mắt lại, như thể vừa bắt được nhược điểm của Dung Kính, nói với giọng mỉa mai:
"Còn có chuyện mơ hồ như vậy nữa sao? Dung đại sư, tôi nói thẳng nhé, vừa rồi anh tôi nói cái ông "Tào đại sư" trước đây hơn nửa là lừa đảo, cậu… chẳng lẽ cũng đang lừa chúng tôi chứ?"
Câu này vừa vô lễ vừa mang ý nghi ngờ rõ ràng, khiến Ngô Minh Lượng lo lắng đến mức phải kéo mạnh tay em trai, quát:
"A Vĩ! Sao lại ăn nói kiểu đó hả?"
Rồi vội vàng quay sang Dung Kính xin lỗi:
"Dung đại sư, em trai tôi vì từng bị lừa nên hơi lo lắng, cậu đừng để bụng, nó không có ý xúc phạm cậu đâu."
Trình Phác Ngọc đang lơ lửng bên cạnh Dung Kính hừ lạnh:
"Tôi thấy là cố ý đấy."
Dung Kính cũng cảm nhận được như vậy.
Nhưng cố ý hay không, với cậu mà nói cũng chẳng quan trọng.
Cậu chỉ khẽ mỉm cười với Ngô Minh Lượng…nụ cười của thiếu niên rất trong sáng và ấm áp, như một vầng mặt trời nhỏ giữa bầu trời xám xịt, khiến người ta dễ dàng cảm thấy nhẹ lòng:
"Không sao đâu, người không tin chúng tôi thì xưa nay cũng nhiều lắm rồi."
Vừa nói dứt câu, cả nhóm liền chạm mặt hai y tá đang đi ngược chiều trong hành lang.
Hai y tá đang tán gẫu dọc hành lang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!