Nửa đêm 12 giờ.
Thành Nhạn chìm vào tĩnh lặng và bóng tối khác hẳn sự náo nhiệt ồn ào của ban ngày.
Tầng 16 khu Vân Giang Loan, ánh đèn mờ nhạt hắt ra từ căn hộ số 8. Dung Kính mơ màng vén chăn, lồm cồm bò dậy khỏi giường. Đầu óc cậu choáng váng, tứ chi mềm nhũn, gần như không còn chút sức lực nào.
Cậu ngơ ngác đảo mắt một vòng quanh phòng ngủ, sau đó loạng choạng bước ra phía cửa.
Vừa mở cửa đã đụng ngay phải Tạ Trường Thời đang chuẩn bị bước vào. Tạ Trường Thời cụp mắt nhìn khuôn mặt còn đầy vẻ hoang mang của cậu, đưa cốc nước trong tay sang, nhẹ giọng hỏi: "Đầu có đau không?"
Dung Kính cảm thấy Tạ Trường Thời đúng là con sâu trong bụng mình, sao lại biết chính xác là cậu đang khát đến mức có thể uống cả xô nước vậy chứ?
Cậu tu một hơi cạn sạch ly nước, rồi lắc đầu: "Không đau đầu, nhưng mà... em gặp ác mộng."
Hai chữ "ác mộng" vừa thốt ra, người đàn ông trước mặt lập tức dừng bước. Đôi mắt đen dài hẹp nheo lại nhìn Dung Kính, khóe môi còn nhếch lên như cười mà không phải cười: "Mơ thấy cái gì?"
"Em mơ thấy có một tên b**n th** nhìn chằm chằm mặt em, rồi bảo muốn ăn em!"
Tạ Trường Thời im lặng một lúc. Đôi mắt sâu thẳm lại nhìn Dung Kính, ánh nhìn dường như ẩn giấu điều gì đó thú vị. Anh thong thả hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"
Sau đó?
Cái tên b**n th** đó bệnh đến mức phát rồ, cứ luôn miệng nói muốn ăn cậu, còn bảo thích nhất là loại Tiểu cương thi trẻ tuổi xinh đẹp như cậu. Dung Kính cảm thấy mình bị sỉ nhục nặng nề, liền không nói không rằng, móc ngay một lá bùa vỗ thẳng vào trán gã ta, còn khí thế hét to: "Muốn ăn tôi? Còn lâu nhé, nằm mơ đi!"
Sau đó máu nóng bốc lên đầu, cậu giận đến mức dán liên tiếp hàng loạt lá bùa lên người đối phương, "bạch bạch bạch" không biết bao nhiêu cái.
"Là mấy cái lá bùa thế này à?"
Khi Dung Kính còn đang đắm chìm trong ký ức về giấc mơ, người đàn ông trước mặt đã móc từ trong túi áo ra một xấp bùa vàng được xếp gọn gàng, đưa lên trước mặt cậu. Gọi là "bùa" thì hơi khiên cưỡng, vì trên giấy hoàn toàn không có chu sa, đúng hơn chỉ là giấy vàng bình thường mà thôi.
Nhưng mà… thứ này sao lại nằm trong tay Tạ Trường Thời?!
Đầu óc Dung Kính lại quay mòng mòng, cậu trừng mắt nhìn mấy tờ giấy vàng trước mặt, nghĩ mãi không thông, bèn hỏi thẳng: "Anh lấy giấy bùa của em làm gì?"
"Chắc là để báo thù." Tạ Trường Thời buông một câu đầy ẩn ý, sau đó tay vừa nhấc lên, một tờ giấy bùa liền không báo trước mà dán thẳng lên trán Dung Kính. Mảnh giấy dài che luôn cả phần giữa hai mắt, bị gió thổi khẽ lay động, lướt qua tầm nhìn của cậu.
Chưa kịp phản ứng gì, Tạ Trường Thời đã rất ưu nhã, tiếp tục dán từng tờ bùa còn lại lên mặt, vai, cánh tay, và cả ngực của Dung Kính.
"Tiểu cương thi ngoan, giờ em bị phong ấn rồi, có thể lên giường ngủ tiếp được rồi đấy."
Dung Kính toàn thân dán đầy bùa, ngẩn người mất vài giây rồi mới bừng tỉnh, thì ra tên b**n th** trong giấc mơ ban nãy chính là Tạ Trường Thời! Và quan trọng hơn… nó không phải là mơ! Mà là sự thật 100%!
Một giấc ngủ như vậy là quá đủ, giờ thì cậu không buồn ngủ chút nào nữa. Hai tay gỡ đám giấy bùa trên trán ra, để lộ đôi mắt đen láy đang ánh lên vẻ sáng rõ. Cậu đi theo sau Tạ Trường Thời, tò mò hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Có thể là chuyện gì ư?
Đơn giản là Lục Vân Tễ, cái tên không đáng tin đó tặng chocolate, mà lại là chocolate nhân rượu.
Sau đó, Dung Kính ăn phải… và say lúc nào không hay.
"Ra là vậy, bảo sao càng ăn về sau em lại thấy đầu óc quay cuồng, mơ mơ màng màng."
Dung Kính lúng túng đưa tay sờ mũi, sau đó gom hết đống bùa trên đầu lại, cẩn thận xếp gọn. Cậu lại ngẩng lên liếc Tạ Trường Thời, khẽ lẩm bẩm: "May mà em dùng hết sạch lá bùa rồi, chứ không thì từ nay Tạ gia có khi chẳng còn Tạ tổng nữa đâu."
Dung Kính xưa nay vốn rất ngại việc vẽ bùa vì vừa tốn công vừa tốn thời gian. Mấy lá bùa khó khăn lắm mới tích góp được đều đem dùng hết lên người Tiết Thương và đám tiểu quỷ câm với Tiểu ngư rồi, nên trên người Tạ Trường Thời vẫn còn nguyên.
Tạ Trường Thời nghe vậy, liếc cậu một cái: "Anh có còn là Tạ tổng hay không thì chưa biết, nhưng Vân Giang Loan có khi lại xuất hiện thêm một… con heo nhỏ."
Dung Kính: "……?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!