Chương 33: Ngay cả chuột già trong đạo quán cũng rất lễ phép

"Tiếng thét chói tai?" Trì Bạch hơi thu ngón tay lại, liếc nhìn tiểu quỷ đang co quắp dưới đất, khuôn mặt đau đớn nhăn nhó, nhún vai: "Không nghe thấy. Có khi nào cô nghe nhầm rồi không?"

Lông mày cô y tá nhíu chặt lại.

Thật sự là nghe nhầm?

Nhưng vừa rồi rõ ràng là nghe hai lần, âm thanh sắc nhọn ấy giống như đều phát ra từ chính căn phòng này…

Cô lại đánh giá bốn người một lượt, người thì lông mày rậm mắt to, người thì tuấn tú đoan chính, người thì gầy yếu như sắp ngất đến nơi, trông có vẻ hiền lành dễ nói chuyện. Duy chỉ có người mặc đồ đen, mang nửa chiếc mặt nạ mỏng mảnh kia trông hơi giống cosplay… nhưng nhìn chung cũng không giống kiểu người thích gây chuyện.

Xem ra chắc là do cô thật sự nghe nhầm.

Cô y tá âm thầm tự trấn an mình, khẽ xin lỗi mọi người trong phòng rồi đóng cửa lại. Tuy nhiên, cô vẫn chưa rời đi ngay mà đứng im bên ngoài một lúc, nghe ngóng xem còn âm thanh kỳ quái nào phát ra nữa không. Đợi khi hoàn toàn yên ắng, cô mới thở phào nhẹ nhõm rời đi.

Trong phòng bệnh, cả bốn người đều dỏng tai nghe động tĩnh bên ngoài. Chỉ khi tiếng bước chân xa dần, họ mới liếc nhìn nhau.

A Thu quay sang oán trách Trì Bạch: "Làm loại chuyện này thì nhớ mà dán tĩnh âm phù trước đi chứ!"

Nơi này không phải là trong đặc thù bộ môn. Ở chỗ đó, mấy tiếng thét chói tai còn có thể khiến cảnh sát Nhạn Thành bị dọa mấy lần là quen, dần dà chấp nhận được. Nhưng ngoài xã hội thì khác.

Lỡ như làm người ta hoảng sợ, lại còn bị bắt bồi thường tiền thuốc men, tổn thất tinh thần… những thứ đó không hề rẻ.

Bộ môn của bọn họ làm gì có nhiều tiền đến vậy?

Bị A Thu nhắc nhở, Trì Bạch cũng tự nhận lỗi, không phản bác gì. Nhưng rõ ràng là vẫn tức, lúc móc tĩnh âm phù ra thì một lần lôi tới cả tập, "bạch bạch bạch" dán lên người tiểu quỷ như vỗ bánh.

A Thu: "……"

Trì Bạch liếc cậu ta một cái: "Dán rồi đó."

Sau đó lại nhấc cằm tiểu quỷ lên, giọng điệu chẳng hề thân thiện: "Cho mày thêm một cơ hội nữa, rốt cuộc có nói không? Không nói thì tao thiêu mày thành tro luôn. Mày chết trong tay tao hay chết trong tay Hàn Dụ thì cũng là chết."

Dừng một chút, hắn híp mắt, giọng trở nên u ám: "Có điều, chết trong tay Hàn Dụ chắc chắn sẽ đau hơn nhiều đấy. Không biết hắn sẽ tra tấn mày theo kiểu gì nhỉ…"

Tiểu quỷ vừa bị thiêu hai lần, cả người đau đớn đến phát run, nghe đến đó thì sợ đến mức cắn chặt môi dưới.

Nuôi dưỡng giả của nó vốn dĩ đã không phải người dễ chung sống. Nếu để Hàn Dụ biết nó bị người bên Tiết Thương bắt được, thì cho dù nó không khai gì đi nữa, Hàn Dụ cũng sẽ không bỏ qua.

Trong mắt Hàn Dụ, bị bắt là vô dụng, mà tiểu quỷ vô dụng thì không cần phải tồn tại.

Nó dán sát người vào chân giường, trong mắt đỏ rực bắt đầu rơi xuống vài giọt nước … là nước mắt vì đau đớn và sợ hãi. Miệng nó cũng mấp máy, run rẩy.

Trì Bạch nhìn bộ dáng ấy là lại tức, không nhịn được quát lên: "Mày bị câm à? Nói to lên tí coi?"

Dung Kính chọc chọc tay hắn, lễ phép nhắc nhở: "Anh dán tĩnh âm phù cho nó rồi còn gì."

Trì Bạch: "……"

Mẹ nó.

Tức đến nghẹn máu, hắn xé tĩnh âm phù ra.

Tiếng nói run rẩy của tiểu quỷ cuối cùng cũng vang lên trong không khí: "Hàn Dụ vì sao lại giết sạch Lưu Vân Quan, tôi… tôi thực sự không biết. Hắn là nuôi dưỡng giả của tôi, sẽ không nói với tôi loại chuyện đó đâu…"

Trì Bạch giơ tay, lá bùa màu vàng lấp loáng lướt qua trước mắt tiểu quỷ, đầy rẫy ý đe dọa. Nó lập tức vội vã nói nhanh hơn:

"Nhưng tôi biết Hàn Dụ đã tàn sát Lưu Vân Quan như thế nào!"

"Vậy nói nghe thử xem."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!