Dung Kính dắt theo một con ác quỷ như thể thứ rác rưởi trong tay. Cả người con quỷ mềm oặt, đầu gục xuống theo một tư thế vặn vẹo kỳ quái, tay chân gầy gò lê lết trên mặt đất. Ngay khi Dung Kính buông tay, thân thể con quỷ nhẹ bẫng rơi xuống, nhưng chỉ một giây sau liền bùm một tiếng nổ tung, hóa thành làn khói đen đặc rồi tan biến trong không khí.
Thấy cảnh đó, trong lòng Hàn Dụ còn gì mà không hiểu nữa?
Thì ra nãy giờ cố gắng cứu Tiết Thương, cái tên này lại là người cùng phe với anh ta. Như vậy... lá bùa trên người Tiết Thương chắc chắn cũng là do cậu ta đặt.
Hèn gì, lúc trước khi giao đấu với Tiết Thương, anh ta lại không hề lấy thứ này ra. Nếu không, sao có thể rơi vào bước đường suýt chết ở bãi rác?
Hàn Dụ liếc nhìn Tiết Thương rồi lại liếc sang Dung Kính.
Thiếu niên kia ăn mặc cực kỳ đơn giản: áo thun và quần đùi thể thao màu đen, lộ ra cánh tay trắng như tuyết và đôi chân dài. Kiểu ăn mặc đơn giản ấy càng khiến cậu trông trẻ con, giống hệt học sinh cấp ba, hoàn toàn không tạo cảm giác uy h**p.
Nói cách khác... không hề khiến người ta cảnh giác.
Nhưng cái lá bùa kia lại thật sự rất mạnh.
Hàn Dụ nghĩ thầm trong lòng, khóe môi vẫn mỉm cười, chỉ có điều ánh mắt ngày càng lạnh lẽo. Rốt cuộc, khi hắn đang chuẩn bị kết liễu người sống cuối cùng của Lưu Vân Quan thì lại bị một kẻ không mời mà đến chen ngang, thử hỏi tâm trạng ai còn tốt nổi?
Hắn nhấc bổng con tiểu quỷ câm lên, để ngang tầm mắt rồi nghiêng đầu hỏi: "Mày định cứu nó à?"
Con tiểu quỷ sợ hãi co rúm lại, run bần bật dưới ánh nhìn lạnh tanh của hắn. Hàn Dụ bật cười:
"Nói thật, tao thực sự không hiểu nổi. Một con tiểu quỷ chẳng có chút tác dụng gì như thế mà lại có thể chiếm được vị trí đặc biệt trong lòng bọn mày, khiến tao phải lấy nó ra uy h**p."
"Anh nói nhiều quá." Dung Kính lịch sự đánh giá hành vi dài dòng của hắn. Ngữ điệu có vẻ vô tội nhưng lại chẳng khác gì khiêu khích. Nét mặt Hàn Dụ khẽ cứng lại, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
Tiếp theo là một tiếng cười lạnh, ngón tay hắn không chút do dự siết chặt.
Nếu cảm thấy hắn lắm lời, vậy thì... cứ để con tiểu quỷ đó chết quách đi cho rồi.
Bùm!
Một luồng kim quang quen thuộc chợt bùng lên, bên dưới ngón tay Hàn Dụ vang lên âm thanh lách cách như pha lê vỡ vụn. Mọi thứ đang diễn ra suôn sẻ thì đột ngột đảo chiều khiến hắn phẫn nộ cực độ. Hắn ném phắt con tiểu quỷ đi, rút kiếm gỗ đào lao thẳng về phía Dung Kính.
Con tiểu quỷ câm loạng choạng giữa không trung, vội lao về phía Tiết Thương. Anh khẽ gắng gượng đưa tay ôm lấy nó vào lòng.
Không xa đó, Dung Kính đưa tay ra, ngón tay trắng trẻo và thon dài khẽ chạm vào thân kiếm. Ngay lúc cầm lấy mũi kiếm, cậu lập tức cảm nhận được luồng nhiệt bỏng rát dữ dội truyền thẳng vào lòng bàn tay.
Dung Kính khẽ "á" một tiếng, rụt tay lại.
Suýt nữa thì quên mất, đối phương không phải là tiểu quỷ. Tuy giết người không ít, nhưng là đạo sĩ chân chính.
Đối với một Tiểu cương thi như cậu, đạo sĩ và lá bùa đúng là khắc t*nh h**n hảo nhất.
Nhưng không sao cả. Lá bùa à? Cậu cũng có.
Dung Kính lấy từ trên người ra một lá bùa, dán lên lòng bàn tay bị bỏng. Một luồng khí lạnh mát từ lá bùa truyền vào, lập tức làm dịu cơn đau, an ủi vết thương. Cậu lại nắm lấy chuôi kiếm gỗ đào lần nữa, lần này hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.
Ban đầu, Hàn Dụ còn tưởng sẽ nhìn thấy vẻ mặt biến sắc trên người Tiết Thương. Nào ngờ lại là tên Dung Kính kia khiến hắn phải bất ngờ.
Lúc thấy thiếu niên dùng tay không chụp lấy lưỡi kiếm, còn bị thương ngay sau đó, hắn thầm cười lạnh trong bụng "Thì ra cũng chỉ đến thế."
Ai ngờ ngay sau đó, Dung Kính dán bùa, tay liền không còn hề hấn gì. Hơn nữa, hắn còn cảm nhận được một luồng sức mạnh cực kỳ cứng rắn đang siết chặt lấy chuôi kiếm trong tay mình.
Chưa kịp thể hiện sự kinh ngạc, thì chỉ nghe một tiếng rắc vang lên … là âm thanh của thứ gì đó bị bẻ gãy.
Thanh kiếm gỗ đào nổ tung thành từng mảnh nhỏ rơi đầy đất, Dung Kính nhấc chân dẫm lên không thương tiếc.
"Mày…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!