Tạ Trường Thời vốn định đợi Dung Kính về đến nhà mới gọi video, nhưng điều anh không ngờ là…khi kết nối được, khung cảnh phía sau thiếu niên lại không phải Vân Giang Loan mà là... bệnh viện.
Lông mày anh lập tức nhíu lại, còn chưa kịp mở miệng hỏi, Dung Kính đã ngoan ngoãn kể lại toàn bộ chuyện xảy ra tối nay một cách rành mạch.
Thiếu niên hơi vươn cổ nhìn về phía phòng phẫu thuật, rồi nói với Tạ Trường Thời: "Em đã bảo trợ lý Tống về nghỉ rồi, em ở đây chờ người kia ra."
"Ừ." Nghe vậy thì Tạ Trường Thời cũng không lo lắng lắm về sự an toàn của Dung Kính, sức chiến đấu của cậu, chính mắt anh từng chứng kiến. Anh chỉ nói: "Ngày mai anh sẽ về."
"Ngày mai?" Dung Kính chớp mắt, rõ ràng bất ngờ: "Anh mới đi hôm nay thôi mà? Lúc đi còn nói là ba ngày cơ mà?"
"Chỉ là dự kiến thôi." Tạ Trường Thời dựa vào sofa, ánh đèn trần âm u hắt lên gương mặt anh, tạo thành những mảng bóng tối trên đường nét rõ ràng, thoạt nhìn có chút dịu dàng. Nhưng ngay sau đó, với một cái nhướng mày nhẹ, vẻ dịu dàng kia liền vỡ tan như ảo ảnh. Anh hỏi ngược lại: "Em không muốn anh về sao?"
"Sao lại thế được?" Dung Kính chống cằm, ngọt ngào đáp lời kiểu mà Tạ Trường Thời thích nghe: "Em nhớ anh mà. Nhân loại các anh chẳng phải có câu "một ngày không gặp như cách ba thu" sao? Mà giờ chúng ta cũng đã không gặp nhau khoảng..."
Cậu ngừng lại hai giây, chuyển giao diện điện thoại sang máy tính để tính toán, rồi đọc kết quả: "... 1,74 cái mùa thu rồi đó."
Tạ Trường Thời không nhịn được bật cười.
Cuộc gọi video giữa hai người chẳng có gì đặc biệt, nhưng chẳng ai chủ động cúp máy cả. Dung Kính đúng là một Tiểu cương thi lắm lời, cái gì cũng có thể kể, kể cả chuyện tối nay gặp vợ của Thôi Lâm Sơn ở nhà hàng Sơn Thủy, rồi tiện thể trêu luôn Tống trợ lý xui xẻo bị ông trời ghi thù.
Chuyện trò gần cả tiếng, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra.
Biết Dung Kính còn chuyện phải làm, Tạ Trường Thời chủ động ngắt video.
Dung Kính cất điện thoại, đi đến cửa phòng phẫu thuật. Bác sĩ tháo khẩu trang, nhìn cậu thiếu niên trẻ tuổi trước mặt rồi nói: "Bệnh nhân có vẻ đã chịu chấn thương nghiêm trọng, nội tạng bị tổn thương nhẹ. Nhưng nếu được chăm sóc tốt thì sẽ hồi phục. Những điều cần lưu ý, lát nữa y tá sẽ phổ biến thêm cho cậu."
Dung Kính ngoan ngoãn gật đầu, lễ phép đáp: "Cảm ơn bác sĩ."
Người thanh niên kia được Tống Thanh sắp xếp vào phòng bệnh VIP, dạng phòng suite, phòng lớn cho bệnh nhân, phòng nhỏ cho người chăm sóc. Dung Kính theo y tá tìm tới đúng phòng, bước vào trước ngó qua tình hình bệnh nhân đang hôn mê, rồi nhấc đứa nhóc câm lên đặt bên cạnh giường, an ủi nó: "Đừng lo, chỉ cần chờ anh ấy tỉnh lại là được rồi."
Dù không thể nói, nhưng tiểu quỷ kia vẫn lễ phép đến mức khiến người ta đau lòng, liên tục khom lưng cúi đầu cảm ơn Dung Kính.
"Vậy nhóc ở đây trông anh nuôi đi nhé, tôi đi rửa mặt thay đồ chút."
Dung Kính tắm rửa đơn giản, vừa ra đã thấy bộ quần áo đã được đặt sẵn gọn gàng trên giường phòng nhỏ. Trong lòng không khỏi lại cảm thán: "Tống trợ lý đúng là không hổ danh Tống trợ lý, làm việc đâu ra đó, trách sao Tạ Trường Thời thích như vậy... Mà mình cũng thích."
Thật sự quá chu đáo.
Vừa thầm khen ngợi trong lòng, cậu vừa bước ra ngoài, đúng lúc y tá đẩy cửa vào, bắt đầu dặn dò: "Nếu không có gì bất ngờ, tối nay hoặc sáng mai bệnh nhân sẽ tỉnh. Nhưng hiện giờ không thích hợp ăn uống, bọn tôi sẽ truyền dịch dinh dưỡng. Mấy ngày tới quan trọng nhất là nghỉ ngơi thật tốt."
"Được rồi."
Y tá gật đầu, sau đó liếc nhìn quanh một vòng trong phòng, có chút không chắc chắn hỏi: "Phòng này có phải đang bật điều hòa hơi thấp không?"
Vừa dứt lời, tiểu quỷ câm đã lặng lẽ rụt về phía cửa sổ.
Y tá cũng cúi xuống chỉnh lại điều hòa, tăng nhiệt độ phòng lên vài độ.
Trước khi rời đi, cô không quên dặn dò Dung Kính: "Tối nay rất quan trọng, chăm sóc cẩn thận một chút, nếu có bất kỳ vấn đề gì thì lập tức bấm chuông gọi. Nhớ chưa?"
Dung Kính gật đầu.
Cửa phòng bệnh đóng lại, tiểu quỷ câm nhìn đồng hồ treo tường rồi nhớ lại lời dặn của y tá, lập tức bay đến bên cạnh Dung Kính.
Ở cùng Dung Kính vài tiếng, nó đã nhận ra đối phương là người tốt, nên càng gan dạ hơn, đưa tay ra sau lưng thiếu niên, dùng sức đẩy cậu vào phòng nghỉ. Dung Kính chớp chớp mắt hỏi nó: "Tôi đi nghỉ một chút, còn cậu canh chừng nhé?"
Tiểu quỷ câm gật đầu thật mạnh, lại như sợ Dung Kính chưa yên tâm, bèn đập đập ngực mình, đứng thẳng người lên ra vẻ đầy quyết tâm, như muốn nói: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt."
... Con tiểu quỷ này đúng là vừa kỳ quặc vừa đáng yêu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!