Ẩn mình dưới danh nghĩa trợ lý đặc biệt của Tạ thị, Tống Thanh liếc nhìn đồng hồ, thấy thời gian cũng không còn sớm, bèn nhỏ giọng trao đổi vài câu với Dung Kính, sau đó chủ động đề xuất rời đi.
Lý Kiến Trung nghe vậy, lập tức ra hiệu cho Trần Vinh, rồi nói với Dung Kính và Tống Thanh:
"Hôm nay cũng đã muộn rồi, bên tôi lại không tiện lắm, hay là để A Vinh đưa hai vị đi ăn bữa cơm đạm bạc. Chờ khi tôi bình phục, nhất định sẽ đích thân mời đại sư và Tống trợ lý một bữa thịnh soạn ở nhà hàng Thuận Ức."
Cái tên Thuận Ức mà Lý Kiến Trung nhắc đến là một nhà hàng Trung Hoa có lịch sử hơn trăm năm, nổi tiếng với nguyên liệu thượng hạng và thực đơn phong phú. Thường thì muốn đặt bàn ở đó, khách phải lên kế hoạch từ mấy ngày trước.
Việc Lý Kiến Trung đề cập đến nhà hàng này đủ để chứng minh thành ý của hắn.
Tạ Trường Thời hôm nay dẫn theo thư ký đoàn đi công tác ở Hải Thị, nói là phải ba ngày sau mới về. Nhà vắng, Dung Kính nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu đồng ý. Vừa hay Tống Thanh cũng đang sống một mình, lười nấu nướng, hai người nhìn nhau một cái, người trước cười tủm tỉm nói khách sáo: "Trần tổng mời cơm nhé."
Mọi người đều là dân trong giới, nói chuyện rất biết lựa lời. Trần Vinh khoát tay, cười đáp lại: "Tống trợ lý đừng đùa, được mời hai vị dùng cơm là vinh hạnh của tôi."
Tuy nói là "bữa cơm đạm bạc", nhưng Trần Vinh không hề chọn đại một nơi nào đó. Anh ta lái xe đến một nhà hàng Trung Hoa sang trọng gần đó, còn đặt trước phòng riêng có vị trí đẹp nhất.
Dung Kính chưa từng đến nhà hàng này, nhưng lại rất thích phong cách thiết kế ở đây. Nhà hàng được xây dựng như thể nằm giữa một khu vườn rộng lớn, xung quanh là những cây cầu nhỏ, suối chảy róc rách, các loài hoa đua nở rực rỡ. Gió thoảng qua mang theo hương thơm dịu nhẹ, không hề nồng nặc mà rất dễ chịu.
Thấy Dung Kính có vẻ hứng thú với không gian ở đây, Trần Vinh bèn trò chuyện thêm:
"Nhà hàng này là do một người bạn của tôi mở. Những loài hoa ở đây đều là do vợ anh ấy thích. Nhưng tiếc là lần trước vợ anh ấy đổ bệnh, giờ thì anh ấy định bán lại cả nhà hàng."
Nói đến đây, anh ta không khỏi cảm khái: "Nếu tôi mà rành rẽ chuyện ẩm thực, thật sự cũng muốn tiếp nhận luôn."
Chuyện làm ăn buôn bán thì Dung Kính không hiểu mấy nên không chen vào, nhưng Tống Thanh thì có chút suy nghĩ, bèn hỏi: "Tôi biết nhà hàng này, ngày thường hình như buôn bán cũng rất tốt đúng không?"
Trần Vinh gật đầu: "Đúng vậy."
Trong lúc trò chuyện, ba người đã đi đến phòng riêng. Trần Vinh gọi vài món đặc sản của nhà hàng, rồi hỏi ý Dung Kính để gọi thêm những món cậu thích.
Vừa mới bày đồ ăn ra, Dung Kính đã cầm điện thoại lên lách cách chụp ảnh lia lịa.
Trần Vinh thấy vậy không khỏi bật cười hỏi: "Đại sư cũng thích chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè à?"
Thật ra Dung Kính rất thích chụp ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè. Tuy cậu không có nhiều bạn, nhưng Viên Tư Vũ, Mạc Cảnh Đồng và vài người khác đều rất nhiệt tình thả cảm xúc hoặc bình luận mỗi khi cậu đăng bài. Cậu cực kỳ yêu thích cái cảm giác được tương tác đơn giản như vậy.
Tuy nhiên, hôm nay là ngoại lệ, Dung Kính trả lời thật lòng: "Không đăng đâu, tôi đang nhắn cho người giám hộ biết là tôi đã ăn uống đầy đủ."
Người giám hộ?
Trần Vinh lại một lần nữa đánh giá kỹ khuôn mặt và đường nét của Dung Kính. Phải nói thật là gương mặt cậu đúng là rất trẻ, khiến Trần Vinh không dám chắc tuổi thật của cậu là bao nhiêu. Giờ nghe thấy ba chữ "người giám hộ", anh không nhịn được mà hỏi thêm một câu: "Dung đại sư vẫn chưa thành niên sao?"
"Tôi năm nay hai mươi rồi."
Hai mươi à…
Mà người nhà vẫn còn quan tâm chuyện ăn uống sinh hoạt hằng ngày như vậy sao.
Trần Vinh nhớ lại hồi anh bằng tuổi đó, cha mẹ chỉ nói một câu "lo thân mình đi", sau đó đến ánh mắt cũng chẳng buồn để ý đến anh nữa.
Tất nhiên, chuyện này chỉ để trong lòng cảm thán, bề ngoài Trần tổng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, mỉm cười nói: "Làm cha mẹ thì luôn lo lắng con cái bên ngoài sống thế nào là chuyện thường thôi."
Tống Thanh: "…"
Anh ta đang nhai miếng thịt mềm trong miệng, suýt nữa thì bị sặc. Vội vàng cúi đầu uống nước, chỉ sợ không cẩn thận bật cười ra mất.
Sau đó, nhân lúc Tạ Trường Thời không có mặt ở đây, anh ta không ngại đùa thêm một câu: "Đúng vậy, tâm lý của "ông bố già" ấy mà, hoàn toàn có thể hiểu được."
Trần Vinh liền thuận thế cùng Tống Thanh bàn luận về kiểu tâm thái "làm cha", rồi lan man sang chuyện con cái và hôn nhân. Còn Dung Kính thì cúi đầu, nghịch điện thoại, gõ gõ màn hình gửi một tin nhắn mách lẻo kèm theo biểu cảm mè nheo: "Tống trợ lý nói anh là ba của em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!