Phương Vũ uống nước, anh ta không phải tiếc tiền, 50 cái bánh bao nghe có vẻ khoa trương nhưng thật ra cũng chỉ có 75 đồng mà thôi. Hơn nữa so với việc suýt nữa mất việc thì số tiền đó thực sự chẳng đáng nhắc đến. Anh ta chỉ đơn thuần kinh ngạc khi Dung Kính trông mảnh khảnh vậy mà lại có sức ăn khủng khiếp đến thế. Đặc biệt là, nhìn biểu cảm của Dung Kính lúc này, hình như vẫn còn chưa đã thèm.
Phương Vũ hắng giọng một tiếng, thử thăm dò hỏi: "Dung đại sư, ngài ăn no chưa?"
Dung Kính ngượng ngùng cười với anh ta, cảm kích gật đầu.
Phương Vũ im lặng một khắc, chần chừ một chút vẫn nói: "Ngài đừng khách sáo với tôi…"
Vừa dứt lời, liền thấy Dung Kính càng thêm ngượng ngùng: "…… Thật ra còn thiếu một chút."
Phương Vũ: "…… Đi thôi, tôi đưa ngài đi ăn món khác."
Vừa nãy ông chủ Lưu đến nói trong tiệm đã hết hàng, bánh bao rau xanh cuối cùng cũng đã vào bụng Dung Kính.
Phương Vũ dẫn Dung Kính đi đến một tiệm ăn gần đó. Vốn dĩ định gọi mấy món đặc sản trứ danh để Dung đại sư nếm thử hương vị đặc sắc của huyện Xương Khê. Nhưng giữa món ngon và ăn no, Dung Kính hiển nhiên chọn vế sau, vung tay gọi một phần cơm chiên trứng cực lớn, cuối cùng cũng lấp đầy cái bụng không còn lép xẹp. Cậu mãn nguyện vươn vai, thật lòng cảm ơn Phương Vũ.
Phương Vũ lại lần nữa thụ sủng nhược kinh mà vội vàng xua tay tỏ vẻ không cần khách sáo. Ăn cơm xong, Phương Vũ muốn đưa Dung Kính về tiệm bánh bao của ông chủ Lưu, nhưng cậu thề son sắt rằng mình biết đường, Phương Vũ mới không ép buộc.
Khi hai người chia tay, vì Dung Kính không có di động, Phương Vũ đã chủ động để lại thông tin liên hệ của mình, liên tục nhắc nhở: "Dung đại sư, khi nào ngài mua điện thoại nhớ thêm WeChat của tôi nhé, đến lúc đó tôi sẽ giới thiệu công việc cho ngài."
Dung Kính nhét tờ giấy ghi thông tin liên hệ của Phương Vũ vào túi, vẫy tay chào đối phương rồi quay trở lại tiệm bánh bao.
Khoảng 1 giờ chiều, ông chủ Lưu mở chiếc xe hơi bốn bánh màu đen của mình, chở vợ con cùng với tiểu cương thi đi nhờ xe đến huyện Tuy. Dọc đường đi, Dung Kính chỉ cần tưởng tượng sắp được gặp Tạ Trường Thời là tim lại đập rất nhanh. Mặc dù quẻ tượng biểu thị bĩ cực thái lai (hết khổ đến sướng), kết quả đã định là tốt, nhưng Dung Kính vẫn lo lắng 12 năm là quá dài, dài đến mức bên cạnh Tạ Trường Thời đã xuất hiện những người bạn tốt có thể thay thế cậu. Cậu dán mặt vào cửa sổ, có chút ưu sầu.
Xe hơi chạy hơn một tiếng đồng hồ, Dung Kính và những người đi cùng cuối cùng cũng đến huyện Tuy. Ông chủ Lưu là người làng Giang Thủy ở huyện Tuy, rất hiểu rõ tình hình mấy thôn lân cận cũng như trong huyện thành Tuy. Vừa nghe Dung Kính nói về căn nhà nhỏ, ông ta liền hiểu ra và nói: "Chỗ đó tôi biết, nghe nói chỗ đó còn có một hộ nhà giàu đấy."
"Nhà có tiền?" Dung Kính kinh ngạc chớp mắt. Cậu đã ở cùng Tạ Trường Thời trong căn nhà nhỏ đó gần một năm. Ban đầu, Tạ Trường Thời e ngại thân phận tiểu cương thi của cậu, không định cho cậu tiếp xúc với những hộ gia đình khác trong nhà.
Mãi đến khi Tạ Trường Thời phát hiện cậu dường như không giống với cương thi trong ấn tượng của hắn, không sợ ánh sáng mặt trời, không gặp người là muốn cắn, nhiều lắm chỉ là đôi khi răng có chút ngứa. Vì thế, để cậu hòa nhập tốt hơn vào xã hội loài người, Tạ Trường Thời đã nhồi nhét thông tin của hơn nửa số hộ gia đình trong nhà vào đầu cậu.
Dung Kính nghĩ nghĩ, hình như lúc trước Tạ Trường Thời có nói đến ông cụ khó tính ở lầu 3 có một đứa cháu trai học rất giỏi, vừa tốt nghiệp đã được công ty lớn giữ chỗ. Nhưng khi nhắc đến chuyện này, ông cụ khó tính lại rất khiêm tốn, còn nói: "Muốn nói giỏi thì vẫn là A Tạ giỏi nhất, sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ nhất."
Dung Kính cũng cảm thấy như vậy. Năm cậu và Tạ Trường Thời mới gặp nhau, Tạ Trường Thời 16 tuổi, đúng là tuổi học cấp ba, mỗi lần thi đều đứng nhất. Cho nên đó là lần duy nhất Dung Kính cảm thấy ông cụ tuy hung dữ nhưng vẫn khá thuận mắt.
Đang chìm trong hồi ức thì Dung Kính bị một câu của ông chủ Lưu kéo lại: "Đúng vậy, nghe nói bây giờ đều là đại lão rồi, nhưng cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm. Mười năm trước tôi đã ra ngoài mở tiệm bánh mì, tuy là người ở đây nhưng thực tế quanh năm suốt tháng cũng chẳng về được mấy lần. Chỉ là… căn nhà này nghe nói sắp bị phá bỏ di dời rồi. Dung đại sư, người cậu muốn tìm sẽ không phải đã dọn đi rồi chứ?"
Dung Kính có chút không chắc chắn nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chắc là không đâu."
Nói là vậy, nhưng vẻ mặt cậu ta càng thêm sầu não. Xuống xe, Dung Kính định tạm biệt ông chủ Lưu, nhưng không ngờ ông chủ Lưu lại rất chu đáo. Từ miệng Phương Vũ biết được Dung Kính mới xuống núi, trên người lại không có công cụ liên lạc, liền đơn giản dừng xe chờ ở dưới căn nhà. Vạn nhất Dung Kính không tìm được người, ông chủ Lưu sẽ trực tiếp dẫn cậu về làng ăn giỗ.
Dung Kính ngẩng đầu nhìn căn nhà trước mắt, 12 năm trôi qua, tường của căn nhà đã trở nên vô cùng loang lổ, hơn nữa sắp bị phá bỏ di dời, số hộ gia đình giảm bớt, tòa nhà này trông càng thêm cũ kỹ và đổ nát.
Dung Kính bước lên cầu thang, bột trát tường trắng xám rơi đầy đất. Cậu lạch bạch đi đến lầu tám, theo số nhà trong trí nhớ, đi đến trước cửa 803. Vừa ngẩng đầu, đôi mắt bỗng chốc sáng lên. Cửa 803 nhìn qua dường như không có gì khác so với 12 năm trước. Trên cánh cửa cũ kỹ dán câu đối xuân và chữ Phúc, trước cửa có đặt một tủ giày, nhưng trên tủ không có giày, mà lại có một chậu cây cảnh vẫn xanh tươi cùng với mấy con thú nhồi bông ngồi ngay ngắn.
Dung Kính nhấc tai thỏ nhồi bông lên quan sát kỹ lưỡng, vẫn là con thỏ trong ký ức, nhưng con thỏ này rõ ràng đã cũ hơn rất nhiều. Cậu ta có chút sốt ruột gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
Không có ai trả lời.
Dung Kính vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
Cuối cùng có tiếng bước chân vang lên, rồi một tiếng "xoạch". Cánh cửa số 803 ngay trước mặt Dung Kính không hề động đậy, nhưng cửa phòng 801 bên cạnh lại được một người đẩy ra, để lộ một khuôn mặt già nua.
Chủ nhân của khuôn mặt ấy nheo mắt nhìn chằm chằm Dung Kính hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Tiểu Kính?"
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!