Tạ Trường Thời thấy đôi mắt đào hoa dài nhỏ đầy phong lưu của Lục Vân Tễ trợn tròn, cả gương mặt tràn ngập kiểu "không thể tin nổi", liền tiện tay đặt phịch ly trà xuống bàn, nhướn mày hỏi:
"Thiên Địa Thông là chỗ ăn uống chuyên phục vụ "khách đặc biệt", tôi với anh mới là hàng hiếm ở đây, thế có gì sai sao?"
Cho nên … chẳng phải là cái sàn cạnh tranh khốc liệt gì của giới kinh doanh như hắn tưởng đâu, mà là nhà hàng chỉ phục vụ ma quỷ có đăng ký bí mật.
Lục Vân Tễ nhất thời câm nín, tay cầm đũa cũng cứng đơ. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng cả người mình đang căng như dây đàn, ngay cả động tác gắp thức ăn cũng trở nên ngượng nghịu.
Hắn l**m môi, do dự một lúc mới xác nhận lại:
"Anh… không đùa tôi đấy chứ?"
Tạ Trường Thời cười như không cười: "Tôi trông giống loại người hay gạt người à?"
Lục Vân Tễ nghĩ thầm, cái này thì… không tiện nói thật.
Cả công ty Tạ thị đều cho rằng Lục Vân Tễ hắn là cáo già gian manh đen tối, không ngờ Tạ Trường Thời còn thâm sâu hơn, chơi kín hơn, nhưng mấy thứ này có thể đọc được từ cái mặt đẹp trai kia sao? Không hề.
Hắn cố nuốt một miếng thịt nhạt nhẽo như ăn bã đậu, cố gắng tự trấn định: "Thực ra… tôi cũng tạm coi là tiếp nhận được việc có quỷ tồn tại rồi."
Từ hôm qua, sau khi biết người đang phụ trách dự án bên Tưởng thị, Trần Vinh, thực ra là một... thực tập sinh âm giới, Lục Vân Tễ đã âm thầm đi hỏi Tống Thanh để xác minh.
Lúc nghe câu hỏi, phản ứng đầu tiên của Tống Thanh là hỏi lại:
"Anh tin trên đời này có ma quỷ không?"
Lục Vân Tễ cũng chẳng thèm né: "Tin thì sao, không tin thì sao?"
Tống Thanh tỏ vẻ nghiêm túc: "Tin thì anh nghe tôi nói tiếp cho tử tế. Không tin thì coi như tôi với Tạ tổng não cá vàng."
Lục Vân Tễ: "……"
Trợ lý Tống chắc dạo này đi học rap, còn biết gieo vần cơ mà.
Sau khi xác nhận hắn tin thật, Tống Thanh mới tiết lộ thân phận của Trình Phác Ngọc, một… người chết hợp pháp, và lý do vì sao cậu bạn âm hồn đó lại làm việc trong Tạ thị.
Hôm nay, Lục Vân Tễ thậm chí còn tự mình đến văn phòng Tống Thanh để "chào hỏi" Trình Phác Ngọc.
Trình Phác Ngọc lúc chết thì hồn lìa xác khá nhẹ nhàng, thi thể nguyên vẹn, hồn ma cũng không méo mó gì, trông như một người bình thường, chỉ khác là chạm vào không được. Nếu không nói ra, chẳng ai nghĩ cậu ta đã chết.
Đặc biệt là vì sau khi được Dung Kính cứu, cậu ta còn tiếp xúc nhiều với Tống Thanh, Thúc Viện và Viên Tư Vũ nên tâm trạng khá ổn định, không hù dọa ai, ngược lại còn cư xử rất lịch sự.
Nói trắng ra: ma cũng… không ghê gớm như tưởng tượng.
Lục Vân Tễ tự thuyết phục mình như vậy. Ai ngờ vừa nói xong câu "Tôi tiếp nhận được rồi", Tạ Trường Thời liếc mắt nhìn hắn, giọng dửng dưng:
"Cậu chắc chưa?"
Lục Vân Tễ gật đầu dứt khoát: "Chắc chắn."
Tạ Trường Thời nhướng mày: "Thế có cần tôi miêu tả thử hoàn cảnh hiện tại cho cậu nghe không?"
Lục Vân Tễ tỏ vẻ cứng cỏi: "Nghe thì nghe, ai sợ ai."
Tạ Trường Thời bắt đầu rất nhẹ nhàng, mà lạnh sống lưng:
"Sau lưng cậu, có hai con ma đang vừa nhai thịt vừa nhìn chằm chằm cậu, mắt gần phát ra ánh lục đấy."
"Bên trái cậu, bàn 002, có một con quỷ mất nửa người đang ngồi … à, có thứ gì đó từ người nó đang chảy về phía chân cậu kìa. Nhớ nhấc chân lên nhé. Cứ giữ nguyên thế, lát nữa nhân viên sẽ tới lau."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!