Không ngoài dự đoán, Lục Vân Tễ bị Tạ Trường Thời kéo vào danh sách đen. Tạ Trường Thời nhướng nhẹ đuôi mày, tìm số điện thoại của hắn ta, nhắn thêm một tin: "Nhớ block cả số điện thoại nhé."
Lục Vân Tễ: "……"
Đường đường là người cầm quyền của Tạ thị, thế mà lại bị người ta ghét đến mức này sao? Không hiểu nổi Dung Kính rốt cuộc thấy anh ta có điểm gì tốt.
Lục Vân Tễ trợn trắng mắt, ném điện thoại sang một bên, dứt khoát mặc kệ Tạ Trường Thời.
Màn hình yên ắng không báo tin nhắn trả lời, Tạ Trường Thời cũng đoán được tâm trạng Lục Vân Tễ lúc này chắc đang bùng nổ, khẽ tiếc nuối cất điện thoại đi, quay lại tiếp tục chuẩn bị bữa tối cho Dung Kính.
Khi Tạ Trường Thời mang tô mì bò cuối cùng với thịt chất đầy lên bàn ăn, Dung Kính cũng vừa viết xong bùa, hài lòng chồng từng lá lại rồi đưa cho anh: "Tới lúc đó nhét vào túi quần áo là được."
Tạ Trường Thời nhìn động tác của cậu thuần thục như thể phát lì xì, hỏi lại: "Không có túi gấm à?"
Dung Kính ngây thơ đáp thật lòng: "Không mua."
Sau đó vẻ mặt chuyển dần sang đầy lý lẽ: "Không sao cả, nhét vào túi quần áo cũng như nhau thôi, miễn là đừng rớt xuống sông, bình thường sẽ không sao."
"Lạch cạch" một tiếng, cậu đặt bùa và đồng xu xuống trước mặt Tạ Trường Thời, cách làm thì có vẻ giống đùa chơi, nhưng giọng điệu lại nghiêm túc:
"Tính cho anh rồi, dạo này không có xung khắc với thủy, sẽ không rớt xuống sông đâu."
Tạ Trường Thời: "… Lại đây ăn cơm."
Dung Kính sớm đã bị mùi thơm từ bếp dụ đến mức vẽ bùa mà tay cũng run. Nếu không vì còn chút tự chủ, có khi bùa hộ mệnh giữa đường đã hỏng mất rồi.
Cậu tùy tiện đẩy mớ đồ trên bàn sang một bên, hai ba bước lao tới bàn ăn, một tay cầm đũa, một tay cầm điện thoại, "rắc rắc" chụp mấy tấm ảnh, đăng lên vòng bạn bè, còn kèm một cái mặt cười sáng loáng.
Ngay sau đó, ngẩng đầu hỏi Tạ Trường Thời: "Anh có ăn thêm tí nào không?"
Tạ Trường Thời lắc đầu: "Anh ăn rồi, anh đi tắm trước, em cứ từ từ ăn."
Dung Kính "à" một tiếng, rồi cúi đầu nhìn bình luận mới nhất hiện lên dưới bài đăng.
Lục Vân Tễ: "Tạ Trường Thời đúng chuẩn vợ hiền dâu thảo / ngón tay cái"
Tống Thanh cũng góp lời: "Tạ tổng quả nhiên có khí chất vợ hiền dâu thảo / ngón tay cái"
Lục Vân Tễ rep lại Tống Thanh: "Trợ lý Tống to gan thật đấy, dám trêu chọc Tạ tổng nhà cậu, không sợ bị gài giày à?"
Tống Thanh đang lướt vòng bạn bè thì tay khựng lại một chút, sau đó trả lời:
"Không phải anh cũng đang trêu sao?"
Lục Vân Tễ: "Khác chứ. Tôi block anh ta rồi, anh ta đâu nhìn thấy tôi bình luận gì."
Tống Thanh: ?????
Tống Thanh bất chợt cảm thấy một luồng khí nóng dâng lên, cả người như bốc hỏa. Không nói một lời, anh ta lập tức tay nhanh hơn não, xóa ngay bình luận "vợ hiền dâu thảo" vừa đăng, rồi gõ lại một dòng đầy thành ý: "Tạ tổng quả nhiên xứng danh Tạ tổng, tài nấu nướng và sự nghiệp đều xuất sắc như nhau!"
Lục Vân Tễ chống cằm nhìn Tống trợ lý đang giãy giụa, dường như đã đoán trước khoảnh khắc Tống Thanh sẽ muốn đổi giọng. Hắn từ tốn gõ tiếp một dòng: "Quên không nói, vừa rồi tôi có chụp màn hình."
Tống Thanh: "……"
Khốn nạn thật!
Đường đường là phó tổng Tạ thị, sao lại bị ghét đến mức này chứ?!
Dung Kính thì vẫn mải ăn cơm, hoàn toàn không để ý đến màn đấu khẩu tiếp theo giữa Tống Thanh và Lục Vân Tễ. Sau khi ăn xong, cậu rất ngoan ngoãn chủ động nhận phần rửa chén…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!