Chương 24: Tuyệt đối không được để phí dù chỉ một giọt!

Dung Kính lao tới mà không hề nương tay, khiến Tạ Trường Thời không kịp chuẩn bị phải lùi lại hai bước, nhưng vẫn kịp đưa tay đỡ lấy eo thiếu niên mảnh khảnh kia.

Còn chưa kịp lên tiếng nhắc nhở Dung Kính chú ý an toàn, anh đã cảm thấy nơi cổ áo sơ mi lạnh buốt, chiếc cúc bị cọ đến bật tung.

Nghe thiếu niên rầm rì lẩm bẩm bên tai, Tạ Trường Thời túm cổ áo cậu lên, nhấc người cách mặt đất nửa thước, cúi mắt nhìn xuống: "Đứng cho đàng hoàng."

Dung Kính cảm thấy mình giờ như một sợi mì chín nhũn, nếu không được Tạ Trường Thời nhấc lên thế này, chắc đã rơi bịch xuống đất cuộn thành một đống.

Cậu không nói gì, chỉ dùng đôi mắt long lanh đen nhánh đầy biểu cảm mà "nói": Không đứng nổi đâu.

Thấy Tạ Trường Thời không có phản ứng, cậu mới bẻ bẻ ngón tay, tỏ vẻ ấm ức: "Tám giờ rồi, em còn chưa ăn tối. Tay lắc mai rùa đến sắp gãy, ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ, mông cũng tê rụng luôn rồi. Thế mà anh còn không cho em hút một ngụm máu! Tạ Trường Thời, anh đổi tính rồi!"

"Ồ? Đổi thành dạng gì?"

"Lạnh lùng, vô tình!"

"Lạnh lùng?"

"Vâng! Em giúp anh nếm thử, xem có đúng là lạnh thật không, rồi anh hãy cãi em."

Tạ Trường Thời bị logic trước sau như một của cậu chọc cho bật cười. Anh lại lần nữa đưa tay nhấc cổ áo Dung Kính, nhấc bổng người rồi đưa vào trong xe.

Vừa thấy động tác này, Dung Kính liền biết: Tạ Trường Thời đã đồng ý rồi.

Cậu biết ngay mà, Tạ Trường Thời chẳng bao giờ nỡ từ chối cậu cả.

Tạ Trường Thời chỉ là mặt mỏng thôi.

Hồi trước, mỗi lần ở bên ngoài cậu muốn hút máu anh, Tạ Trường Thời luôn từ chối. Nhưng hễ về đến nhà, có bao giờ không để cậu muốn làm gì thì làm đâu?

Lúc Dung Kính còn nhỏ, kiểm soát chưa tốt, hút đến mức suýt làm anh bị thiếu máu, vậy mà anh cũng chưa từng trách mắng cậu một câu.

Chính vì chuyện đó, Dung Kính mới đặt mua mấy hộp kẹo mềm bổ máu online.

Ai ngờ Tạ Trường Thời chẳng ăn lấy một viên.

Giờ cậu leo lên đùi Tạ Trường Thời, dụi dụi làm nũng như mèo, thương lượng: "Một ngụm thôi, em chỉ hút một ngụm rồi nghỉ ngơi. Sau đó mình đi ăn tối. Em muốn ăn bò bít tết~"

Tạ Trường Thời vỗ nhẹ đầu cậu, thấp giọng: "Vậy hút nhanh lên."

Một phút sau.

Tống Thanh tách khỏi đám đông định quay lại xe lấy laptop. Không đề phòng gì, anh ta mở cửa xe ra, vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì đồng tử lập tức phóng đại, chết lặng tại chỗ vì sốc.

Cho đến khi ánh mắt vô tình chạm vào đôi mắt sâu hun hút, lạnh lẽo của Tạ Trường Thời đang nhìn lại, anh ta mới như bừng tỉnh, lập tức "RẦM" một tiếng đóng sầm cửa xe, vang đến chấn động.

Mẹ nó!

Phản ứng của mình có phải hơi quá không vậy?

Tiếng đóng cửa này khác gì động đất đâu chứ?

Tổng nhà mình… liệu có bị doạ đến mức không đứng lên nổi không!?

Tống Thanh nuốt nước bọt, khổ sở che mặt, vừa âm thầm cầu nguyện Tạ tổng đừng bị ảnh hưởng, vừa nhanh chóng quay lại đám đông tiếp tục ghi danh thông tin khách hàng.

Trong xe, Dung Kính bị tiếng động làm cho giật mình, ngẩng đầu khỏi cổ Tạ Trường Thời, nhất thời chưa kịp phản ứng, vừa ngẩng lên thì đã thấy ngay vết cắn nơi da anh bắt đầu rịn máu.

Dung Kính: "!!!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!