Chương 22: Kẹo dẻo bổ huyết cho bà bầu

Viên Tư Vũ lại một lần nữa phải thán phục khả năng "giăng lưới diện rộng" của đối tượng xem mắt mà người kia giới thiệu cho cô.

Lưới giăng kiểu gì mà lại có thể khiến cô ngẫu nhiên đụng mặt "nạn nhân" ở cái quán nhỏ của Dung Kính thế này chứ?

Dung Kính cắn ống hút trà sữa, vừa nhìn thấy mu bàn tay Viên Tư Vũ nổi đầy gân xanh vì nắm chặt tay quá mức, lại liếc sang cô gái bên cạnh đang tức giận đến đỏ cả mắt, không khỏi có chút tò mò. Cậu dùng que kẹo chọc nhẹ vào tay Viên Tư Vũ, vừa dúi que kẹo vào tay cô như kiểu phát hàng giảm hỏa, vừa hỏi: "Cái anh chàng xem mắt kia của chị..."

"Gọi hắn là tra nam đi."

Dung Kính ngoan ngoãn sửa lời: "Vậy cái tên tra nam đó lúc gặp chị xem mắt, chẳng lẽ không biết chị là cảnh sát à?"

Viên Tư Vũ: "… Biết."

Vậy nên khi cô xác nhận được cái tên tra nam đó đúng thật là kẻ lừa đảo, cô chỉ có thể nghĩ: Hắn đang cố tình khiêu khích mình à?

Viên Tư Vũ siết chặt tay: "Chắc hắn nghĩ tôi chìm đắm trong mùi tình yêu mà không phát hiện ra gì, rồi ngồi đó cười thầm. Nếu tôi không tống hắn vào tù ngồi bóc lịch, tôi còn mặt mũi nào mặc cảnh phục nữa!"

Nói xong, đôi mắt cô đột nhiên nheo lại, ghé sát mặt Dung Kính, hạ thấp giọng chỉ để cậu nghe thấy, meo meo hỏi: "Đại sư, cậu có nuôi quỷ không?"

Dung Kính: "?"

Viên Tư Vũ xoa tay, hắng giọng: "Cho tôi mượn một con dùng tạm được không? Tôi trả tiền."

Ba chữ cuối vừa ra khỏi miệng, chưa đợi Dung Kính phản ứng, Trình Phác Ngọc đã nhảy dựng lên, hào hứng nói: "Tôi đi! Cho tôi đi, để tôi đi!"

Dung Kính hút một ngụm trà sữa, nghiêng đầu hỏi: "Sao chị không mượn từ bên tổ đặc nhiệm của các chị?"

Với hiểu biết của cậu về các môn phái và đạo quán lớn, chắc chắn trong tay mấy người bên đó có không ít tiểu quỷ. Dù sao tiểu quỷ đôi khi được xem là vũ khí bí mật, dùng rất tiện.

Viên Tư Vũ thở dài một tiếng: "Sáng nay tôi có đến rồi, nhưng bọn họ không cho."

Nếu là vụ phá án thì còn có thể làm báo cáo xin phê duyệt, chứ chuyện này hoàn toàn là vì tư thù cá nhân, không được duyệt cũng là chuyện trong dự liệu.

"Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối không làm bậy đâu."

"Thật ra thì tôi cũng không lo lắng lắm." Dù gì thì Trình Phác Ngọc cũng hiểu mình đang làm gì.

Nghĩ vậy, Dung Kính cũng không ngăn Trình Phác Ngọc kiếm thêm chút thu nhập. Cậu ta kiếm được càng nhiều, lần sau còn có thể mời Dung Kính đi ăn lẩu Thiên Địa Thông.

Quyết định xong, Viên Tư Vũ và Trình Phác Ngọc nhanh chóng rời khỏi phố Trường Hoa. Lúc đi, Viên Tư Vũ còn không quên vỗ ngực đảm bảo với cô gái bị lừa: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ trả thù thay chúng ta!"

Mãi đến khi Dung Kính cùng Tạ Trường Thời quay lại Vân Giang Loan, Trình Phác Ngọc vẫn chưa quay về.

Dung Kính cũng chẳng buồn để ý, vui vẻ đi ăn tối cùng Tạ Trường Thời. Ăn xong bữa tối còn làm thêm một ly đồ uống tráng miệng.

Sau khi uống máu xong, Dung Kính lơ mơ như bay trên mây, cả người như muốn cất cánh. Tạ Trường Thời thả lỏng bả vai, cảm nhận vết ẩm nhẹ còn sót lại nơi cổ, cúi đầu nhìn Tiểu Cương Thi đang ôm gối dụi mặt.

Anh đưa tay khẽ chạm vào má thiếu niên, lập tức bị Dung Kính bắt lấy, đôi mắt mờ mịt hơi sương, giọng khàn nhẹ hỏi: "Làm gì đấy?"

"Xem em có phải say máu rồi không."

"Ai mà bị chứ." Mặc dù đúng là có hơi quá chén một tẹo, cảm giác… hơi sướng quá đà.

Dung Kính phải nằm thở mất hơn mười phút mới thoát khỏi trạng thái chân mềm tay nhũn, mặt dán vào gối, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh chăm chú đọc báo cáo. Như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu lập tức nhảy xuống giường, chạy ào về phòng mình.

Chưa đến hai phút sau, người kia đã quay lại, trong lòng ôm theo một cái hộp cực to.

Đón lấy ánh mắt dò xét của Tạ Trường Thời, cậu thản nhiên nhét cái hộp ấy vào lòng anh, nói một câu: "Coi như đền bù."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!