Chương 21: Chờ anh chết hoặc tôi chết, chúng ta có thể hẹn cùng nhau đến

Chờ cậu chết hoặc tôi chết, chúng ta có thể hẹn cùng nhau đến.

Bác tài sau khi làm hai vị khách sốc một phen, dường như vẫn chưa muốn dừng lại. Qua gương chiếu hậu thấy vẻ mặt khó hiểu của Dung Kính, ông thẳng lưng, nói với vẻ thần bí:

"Đừng tưởng người ta đăng thế chỉ để câu like. Tôi nói thật nhé, Thiên Địa Thông linh thiêng lắm."

Dung Kính là cương thi.

Cậu không ngắt lời, thậm chí còn tỏ ra hứng thú, nghiêng đầu hỏi:

"Vì sao lại linh?"

"Thì bởi vì…" bác tài hạ giọng, mắt sáng rỡ "mua đồ tang ở Thiên Địa Thông, đốt cho người thân xong, người thân thật sự sẽ báo mộng về! Tôi mua đồ cho mẹ tôi, hôm sau mẹ liền về mắng yêu tôi trong mơ, bảo là tôi có hiếu…"

Trình Phác Ngọc: "…"

Cậu ta ghé sát vào tai Dung Kính, thì thào:

"Thật không đấy?"

Dung Kính nghĩ một lát, khẽ gật:

"Chắc là thật. Có khi ông chủ ở Địa phủ có mối quan hệ."

Dù sao thì, cũng tốt thôi.

Bất kể là với người đã khuất hay người còn sống, đồ tang lễ của Thiên Địa Thông ít nhiều cũng trở thành một cây cầu. Một nhịp nối giữa hai thế giới, giữa kẻ đang nhớ và người được nhớ.

Không trách được Đoạn Vân Song lại giới thiệu chỗ này. Chắc chắn là cô ấy đã biết trước sự thần kỳ và đặc biệt của Thiên Địa Thông.

Xe taxi nhanh chóng dừng lại trước cổng lớn Thiên Địa Thông.

Một cương thi và một tiểu quỷ đứng trước cánh cổng sáng choang, ngẩng đầu nhìn lên, đồng loạt bày ra vẻ mặt kinh ngạc như… dân nhà quê lần đầu lên thành phố.

Tới lúc này, Dung Kính mới thực sự hiểu rõ ý nghĩa của mấy chữ "diện tích lớn nhất, hàng hóa đầy đủ nhất" trong lời của Đoạn Vân Song.

Thiên Địa Thông Nhạn Thành quả thực giống như một trung tâm thương mại siêu cấp, thậm chí còn có chút cảm giác siêu thị cấp địa phủ. Còn chưa bước vào trong, đã thấy một tấm bảng hiệu khổng lồ bằng kính mang chữ [Thiên Địa Thông], sáng loáng dưới ánh nắng. Năm tầng lầu cao vút, kiến trúc hoành tráng, khác nào shopping mall!

Vừa bước qua cửa, tiếng chuông leng keng vang lên chào mừng. Một màn hình cảm ứng bật sáng ngay cạnh lối vào, hiển thị chức năng tìm kiếm món hàng cần mua. Dung Kính và Trình Phác Ngọc ghé sát vào xem, hai cặp mắt đồng loạt sáng rực như đèn pha.

"Cái này chẳng khác gì trung tâm thương mại của người sống!" Trình Phác Ngọc reo lên, rồi nhanh như chớp bay về phía khu quần áo nam "Oaaa! Dung Kính, mua cho tôi một bộ đi!"

Trên người cậu ta vẫn đang mặc bộ đồ lúc chết. Sau này vào làm ở Tạ Thị, Tống Thanh có tặng một bộ vest coi như lễ vật nhậm chức, nhưng cậu ta không thích mặc vest, cứ thấy gò bó thế nào ấy, mà đánh nhau với quỷ trong bộ đồ này thì quá bất tiện.

Dung Kính cũng là người hiểu sự khó chịu khi chiến đấu bị bó buộc, liếc mắt một cái liền đoán ra được ý định của Trình Phác Ngọc. Thế nên không chần chừ, trực tiếp bước tới khu đồ nam, xách đại một bộ rồi quay đầu hỏi:

"Cậu mặc size bao nhiêu?"

"Tôi..." Trình Phác Ngọc còn chưa kịp nói, đã thấy nhân viên hướng dẫn mua hàng bên cạnh bước tới, mỉm cười tươi tắn, mặt đẹp như minh tinh, giọng ngọt như mật:

"Vị tiên sinh này mặc size 180 ạ, nhưng có hợp hay không thì có thể thử trước."

Cả Dung Kính và Trình Phác Ngọc cùng lúc quay lại nhìn cô gái.

Nhân viên bán hàng nháy mắt với Trình Phác Ngọc.

"Đậu xanh!" Trình Phác Ngọc kêu toáng, "Dung Kính! Cô ấy thấy được tôi!"

Dung Kính: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!