Chương 20: Làm thế nào để hỏi thăm một kẻ ngốc một cách tao nhã

Thúc Viện nâng ly nước, ngón tay vô thức v**t v* thành ly thủy tinh. Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay lan dọc theo da và mạch máu, trong khoảnh khắc giúp nàng xoa dịu phần nào cơn bối rối hỗn loạn trong lòng.

Cô đang suy nghĩ một chuyện.

Nếu cái chết của Bặc Tuấn và ba người kia thực sự là do tiểu quỷ ra tay theo lệnh của chủ nhiệm nhà máy, vậy thì...

Họ, những người bị hại thì lấy lại công bằng bằng cách nào?

Kẻ ác làm chuyện ác còn có pháp luật trừng trị. Nhưng ác quỷ thì sao? Người điều khiển ác quỷ thì sao?

Như thể đoán được suy nghĩ của cô, Dung Kính lên tiếng:

"Vụ của bốn người Bặc Tuấn, cô có thể đến cục cảnh sát Nhạn Thành, nói rằng cô muốn liên hệ với Bộ phận đặc biệt. Khi có người tiếp nhận, cô chỉ cần nói rõ những gì mình đã trải qua, nghi ngờ gì cũng có thể kể ra."

Cục cảnh sát thì cô từng nghe tới. Nhưng "Bộ phận đặc biệt" là gì?

Có thực sự tồn tại sao?

Thúc Viện ngập ngừng hỏi:

"Chuyện tôi gặp tiểu quỷ, được cậu cứu… cũng có thể nói cho họ nghe ư?"

Dung Kính gật đầu không do dự:

"Tất nhiên là được."

Sau khi cứu được Thúc Viện và nghe kể toàn bộ sự việc, thấy thời gian đã khuya mà Tạ Trường Thời còn đang đợi dưới gara, Dung Kính đứng dậy cáo từ. Cậu vừa xoay người vừa ngoái lại nhìn Trình Phác Ngọc đang mong chờ:

"Cậu ở lại, sáng mai đưa chị Thúc đến bộ phận đặc biệt rồi hãy về."

Trình Phác Ngọc không có ý kiến, nhưng vẫn rụt rè nhắc:

"Tôi còn phải đi làm mà…"

Dung Kính không hề do dự:

"Tôi sẽ xin nghỉ giúp cậu."

Trình Phác Ngọc lập tức giơ ngón tay cái, ra hiệu OK. Quay đầu nhìn Thúc Viện đang tròn mắt kinh ngạc vì hai chữ "đi làm", nó cười cười, có chút bẽn lẽn:

"Cô yên tâm, tối nay tôi sẽ trông chừng bên ngoài. Không có tiểu quỷ nào dám bén mảng đến đâu."

Thúc Viện gật đầu cảm ơn:

"Vậy làm phiền cậu rồi."

Dung Kính trở lại gara bằng thang máy.

Vì chỉ ra ngoài tạm thời, Tạ Trường Thời không ăn mặc chỉnh tề như mọi khi. Sơ mi đen mở vài khuy cổ, để lộ một mảng da trắng như tuyết. Ghế xe ngả về sau, anh tựa lưng, tay cầm điện thoại, dường như đang lướt tin tức.

Thấy bóng Dung Kính ló ra từ thang máy, anh ngẩng đầu hỏi:

"Giải quyết xong rồi?"

Dung Kính gật đầu, trèo lên xe:

"Vâng. Có một con tiểu quỷ định giết chị ấy, may mà Trình Phác Ngọc đến kịp. Em bảo nó ở lại nhà chị Thúc, mai đưa chị ấy đến cục cảnh sát. Nó muốn xin nghỉ phép."

Tạ Trường Thời: "Anh sẽ nói với Tống Thanh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!