Ngày thường ông chủ Lưu bán một cái bánh bao giá 1 đồng 5 hào, vậy 500 đồng tương đương với việc phải bán đến 334 cái, còn chưa kể tiền nguyên liệu và công sức. Dù hiện nay các quán ăn sáng rất hái ra tiền, nhưng ông ta vốn nổi tiếng keo kiệt. Bảo ông bỏ ra 500 đồng để xem bói, chẳng khác nào lấy mạng ông. Dù vậy, ông ta vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ hy vọng.
Ông chủ Lưu giằng co một chút: "Tôi thấy bà Phương cũng đâu có đưa cho cậu 500 đồng.
Con trai bà Phương làm ở một công ty lớn, thu nhập không tệ. Nhưng bà lão thì sáng nào cũng dậy sớm bán rau ngoài chợ, mỗi ngày lời được mấy chục đồng, đủ biết sống tằn tiện thế nào.
Một người như bà mà sẵn sàng bỏ ra hẳn 500 đồng để xem bói, ông chủ Lưu thà tin cây bầu mọc ra bí còn dễ tin hơn .
Dung Kính cũng không hề giấu giếm, thành thật nói: "Bởi vì bà Phương đã giúp cháu, cho nên quẻ đó là cháu tặng bà ấy."
Ông chủ Lưu nhíu mày: "Cậu nói giúp đỡ cụ thể là thế nào?"
Dung Kính nói tiếp: "Bà ấy nói cho cháu biết huyện Tuy ở thành phố bên cạnh, đi xe mất hơn một tiếng."
Khóe miệng ông chủ Lưu giật giật. Cái này mà gọi là giúp đỡ thì… đúng là giản dị đến lạ.
"Vậy nếu tôi có thể đưa cậu đến huyện Tuy, cậu có phải cũng có thể xem giúp tôi một quẻ không?"
Vừa nghe lời này, mắt Dung Kính đều sáng lên: "Ông có thể đưa cháu đến huyện Tuy sao?"
Trên người cậu chẳng có đồng nào, kiếm tiền lại không dễ. Một quẻ của cậu với người thường đúng là không rẻ, huống hồ thời buổi này thầy bói lừa đảo nhan nhản, ai cũng treo biển đạo trưởng mà thực chất chỉ toàn trò bịp bợm. Nếu được đi nhờ xe thì quá tốt rồi. Ánh mắt Dung Kính ánh lên niềm mong chờ.
Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, tâm trạng ông chủ Lưu bỗng trở nên phấn khởi, hếch cằm hừ một tiếng: "Còn không phải sao."
Ông ta vốn quê ở huyện Tuy, chiều nay cũng định đưa vợ con về quê dự đám cưới cháu gái. Tiện đường còn gì.
Dung Kính là người giỏi nắm bắt cơ hội, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, lập tức mắt cong cong: "Vậy ông đưa cháu đến huyện Tuy, cháu sẽ xem cho ông một quẻ. Ông muốn xem về điều gì?"
"Tôi có một người anh em, gần đây anh ta tìm được một công việc rất tốt, vẫn luôn muốn kéo tôi vào làm cùng, nhưng tôi có chút do dự. Thằng bé, cậu xem giúp tôi xem việc này tôi nên tham gia hay không tham gia."Bà Phương về đến nhà khi con trai bà đang ngồi dưới gốc cây hòe già trong sân gọi điện thoại. Bà có chút vội vàng xoay hai vòng tại chỗ, cuối cùng chờ đến khi con trai cúp điện thoại, lập tức đi tới: "Con trai, mẹ có chuyện muốn nói với con."
"Mẹ? Sao mẹ lại mồ hôi nhễ nhại thế này…"
Lời còn chưa nói xong, đã bị bà Phương nắm lấy cánh tay. Bà lão vội vàng nói: "Ôi dào, đừng bận tâm cái đó, mẹ nói cho con biết, hôm nay mẹ đi bán rau gặp được một tiểu thần tiên."
Tiểu thần tiên? Chẳng phải đó là thầy bói sao? Lời của bà lão cũng bị ngắt ngang: "Mẹ, mẹ còn tin cái này sao?"
"Không phải là tin hay không tin, mà là cậu ấy nói câu nào trúng câu đó! Cậu ấy nói con đang phải lựa chọn giữa hai việc liên quan đến công việc. Mẹ nghĩ mãi, chẳng phải chuyện con kể mẹ hôm qua là gì? Ngoài mấy người nhà mình thì ai biết? Mẹ chưa hề nói ra, vậy mà cậu ta lại tính đúng được!"
Con trai bà Phương nghe vậy cũng nhíu mày. Có chuyện trùng hợp như vậy sao? Anh ta biết rõ tính cách của mẹ mình, không giống kiểu bà lão miệng không giữ lời, nếu không anh ta đã không kể mọi chuyện cho mẹ nghe. Cho nên, đúng như lời mẹ anh ta nói, chuyện mà anh ta đang đau đầu này chỉ có mấy người trong nhà biết, vậy tiểu thần tiên trong miệng mẹ anh ta làm sao mà biết được? Chẳng lẽ thật sự có chút bản lĩnh?
Ngay lúc anh ta còn đang chìm trong nghi hoặc, bà Phương lại lần nữa mở miệng: "Tiểu thần tiên đó còn nói, bảo con giữ vững nguyên tắc."
Nếu nói Phương Vũ ở giây trước còn hoài nghi hàm lượng vàng của ba chữ tiểu thần tiên, thì giờ khắc này, bốn chữ "giữ vững nguyên tắc" từ miệng mẹ anh ta thốt ra, tim anh ta liền đập thình thịch. Vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng. Anh chưa từng nói với mẹ rằng điều anh lăn tăn liên quan đến đạo đức nghề nghiệp.
Phương Vũ cảm thấy nhịp tim mình đập hơi nhanh, lại liên tưởng đến cuộc điện thoại vừa rồi, anh ta mím môi, hỏi mẹ: "Mẹ, mẹ nói thật chứ? Tiểu thần tiên kia nói vậy thật sao?"
"Đúng vậy." Bà Phương nhìn biểu cảm của anh ta, cũng lo lắng theo, "A Vũ à, con làm người thì phải giữ vững bản tâm nhé, chuyện hại người không được làm!"
Phương Vũ thấy vẻ mặt lo lắng của mẹ, trong lòng có chút chua xót, nắm lấy cánh tay mẹ mình an ủi một lúc, khuyên bà vào phòng nghỉ ngơi, quay đầu liền móc điện thoại ra, gọi lại theo số vừa rồi.
"Trương tổng." Phương Vũ mở lời, cũng không đợi đối phương nói chuyện, liền nói thẳng, "Vừa rồi ngài có nhắc đến chuyện nguyên vật liệu, tôi có ý tưởng khác."
"Nhà máy nguyên vật liệu mà Triệu tổng đề cử là do chú ấy mở, tôi đã đến nhà máy rồi, điều kiện vệ sinh chắc chắn không đạt tiêu chuẩn, hơn nữa tôi nghi ngờ họ có thể đang sử dụng vật phẩm cấm. Nhưng điều thứ hai chỉ là tôi nghi ngờ, chưa được xác nhận."
Công ty của Phương Vũ làm về thực phẩm, lần trước một nhà máy nguyên vật liệu hợp tác với công ty bị phát hiện có vấn đề, không đạt tiêu chuẩn yêu cầu của công ty, vì thế công ty quyết định đổi đối tác hợp tác.
Chuyện này thuộc bộ phận của Phương Vũ phụ trách. Vốn dĩ Phương Vũ đã nhắm đến mấy nhà máy nguyên vật liệu phù hợp, nhưng khi đưa tài liệu lên đều bị trưởng bộ phận bác bỏ.
Trong lòng Phương Vũ cảm thấy kinh ngạc, nghĩ rằng trưởng bộ phận yêu cầu nghiêm khắc, cũng không nghĩ nhiều, kết quả không quá hai ngày đã được thông báo không cần tốn công sức nữa, nhà máy hợp tác mới đã được chốt. Phương Vũ nhìn hai chữ "Kiến Sơn", đáy lòng ẩn ẩn hiện lên nghi hoặc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!