Chương 19: Một tiểu quỷ bị người khác sai khiến

Đêm khuya.

Ngoài cửa sổ, bầu trời rải đầy sao. Thành phố Nhạn Thành chìm trong tĩnh lặng.

Thi thoảng có vài chiếc xe đêm phóng vút qua, ánh đèn pha quét dài rồi tan biến, soi sáng hàng cây bên đường bằng thứ ánh sáng lạnh lẽo.

Khu đô thị Sâm Vĩ, tầng 32.

Thúc Viện kéo rèm cửa, tắt máy tính, quay người rời khỏi thư phòng, bước về phía phòng ngủ.

Năm nay cô vừa tròn 30, sống một mình trong căn hộ rộng hơn trăm mét vuông. Thường ngày yên tĩnh là điều dễ chịu, nhưng đêm nay, có lẽ do bị tin tức ban chiều ảnh hưởng, không gian lại bỗng trở nên lạnh lẽo đến rợn người, cứ như có thứ gì đang ẩn trong bóng tối, quấn lấy da thịt khiến toàn thân cô nổi gai.

Thúc Viện khẽ chau mày, thu ánh mắt xuống, hít một hơi thật sâu rồi nằm xuống giường. Phải mất gần nửa tiếng, cô mới lơ mơ chìm vào giấc ngủ, nhưng đêm nay... cô biết mình sẽ không ngủ yên.

Ban đầu là một giấc mơ mờ mịt, hình ảnh hiện trường tai nạn đột ngột hiện lên trong tâm trí.

Chiếc xe biến dạng hoàn toàn, hai người ngồi ở ghế trước đều bị thương nghiêm trọng, máu đỏ nhỏ giọt từ trán chảy xuống, loang ra khắp băng ghế.

Người đàn ông ngồi ghế phụ … nửa thân treo lủng lẳng trên dây đai an toàn, cổ họng cắm một mảnh linh kiện xe bị vỡ. Anh ta rõ ràng đã chết, nhưng trong khoảnh khắc đó, đột nhiên mở mắt. Đôi mắt đỏ ngầu phủ máu, chậm rãi xoay lại nhìn về phía Thúc Viện.

Cô sợ hãi lùi lại theo bản năng.

Người đàn ông không nhúc nhích, chỉ có đôi môi không ngừng mấp máy. Máu từ khóe miệng trào ra, kèm theo những âm thanh đứt quãng như đang cố truyền đạt điều gì.

Thúc Viện sững lại. Cô nhớ mình và người này từng nói chuyện trước đây, lưỡng lự vài giây, rồi vẫn quyết định tiến lên, đè nén cảm giác buồn nôn vì mùi máu tanh, ghé sát vào cửa kính xe.

Ngay khoảnh khắc ấy, cánh tay vốn bị dây an toàn ghì chặt đột ngột giật lên, bất ngờ túm lấy cổ cô, lôi mạnh vào trong xe!

Làn da nhầy nhụa của cánh tay dính máu quệt lên mặt cô, mùi máu nồng nặc ập vào mũi khiến cô gần như ngạt thở.

Thúc Viện trợn trắng mắt, mười đầu ngón tay bám chặt vào mép cửa sổ, chân đạp vào thành xe, cố lùi lại.

Nhưng vô ích. Cô hoàn toàn không thể thoát khỏi sức kéo đó.

Cánh tay ngày càng siết chặt, cơ thể cô bắt đầu run rẩy, cơ bắp đau buốt như bị xé rách, ý thức dần mờ đi. Cô há miệng, nhưng chỉ hít vào được mùi máu tanh đặc quánh.

Ngay khoảnh khắc cô tưởng như yết hầu sắp bị bẻ gãy …

Ầm!

Một luồng sáng trắng chói mắt bỗng bùng nổ, xé toạc màn đêm.

Tiếng thét ghê rợn vang lên, như thể linh hồn người đàn ông bị thiêu rụi từ bên trong. Thứ gì đó trói buộc nơi cổ Thúc Viện cũng lập tức tan biến.

Cô ngã nhào xuống đất, ho sặc sụa. Cố gắng ngẩng đầu nhìn lại chiếc xe... nhưng mọi thứ trước mắt đang mờ dần, như thể tất cả chỉ là cát bụi, bị gió cuốn đi, tan biến vào hư vô.

Tối đen.

Bốp!

Đèn phòng ngủ bật sáng.

Thúc Viện giật mình bật dậy, toàn thân toát mồ hôi lạnh, hai mắt hoảng hốt đảo khắp phòng.

Một giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh:

"Cô tỉnh rồi?"

Ở cửa sổ, Trình Phác Ngọc xách theo một cục bóng đen lơ lửng, như thể cảm thấy ánh đèn trong phòng quá chói, khẽ nheo mắt lại vì không quen.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!