Chuyển khoa thần kinh không được, Lục Vân Tễ liền chuyển hướng trả thù: hắn gọi liền một loạt món đắt nhất trong nhà hàng, còn mở thêm hai chai rượu quý, quyết tâm làm ví tiền của Tạ Trường Thời rỉ máu.
Chỉ là, kiểu khiêu khích này đối với Tạ Trường Thời chẳng khác gì đang múa kiếm trước cửa Lỗ Ban.
"Nếu cậu rảnh đến vậy, chi bằng về mở thêm vài cuộc họp đi."
Tạ Trường Thời nhướng mí mắt, không thèm ngẩng đầu, gắp một con tôm đã bóc vỏ bỏ vào bát Dung Kính, giọng nhàn nhạt như nước lọc.
"Tôi không thèm."
Lục Vân Tễ trợn mắt. Vất vả lắm mới tan làm, lại còn phải về họp? Hắn ta đâu rảnh rỗi đến thế.
Hắn đảo mắt nhìn về phía Dung Kính, đôi mắt đào hoa cong cong, giọng nhẹ nhàng như mưa xuân: "Mười hai năm không gặp, tôi còn chưa bù đắp được tình cảm cho cái đuôi nhỏ đâu."
Dứt lời, hắn nghiêng đầu hỏi: "Cái đuôi nhỏ, năm đó cậu biến mất không nói một tiếng, đã đi đâu vậy? Cậu không biết đâu, lúc ấy sắc mặt Tạ Trường Thời khó coi đến mức nào. Vào lớp chẳng nghe giảng, cứ ngẩn ngơ như mất hồn, bị chủ nhiệm lớp phê bình trước mặt toàn trường, phải gọi là thảm đến không dám nhìn luôn."
Dung Kính đang gắp thức ăn khựng lại.
Ánh mắt cậu từ bát cơm chuyển sang khuôn mặt của Tạ Trường Thời. Nhưng bàn tay người đàn ông vừa nhấc lên, còn chưa kịp chạm đến, đã bị anh nhẹ nhàng bẻ mặt quay trở lại, giọng bình tĩnh: "Mấy lời hắn nói, em cũng tin à?"
Dung Kính nghĩ cũng đúng, Lục Vân Tễ năm xưa nổi tiếng thích trêu chọc cậu nhất.
Nhưng khóe mắt Lục Vân Tễ lại cong cong, hiện rõ vài phần thâm ý.
Tuy hắn nói hơi quá, nhưng chuyện Tạ Trường Thời thất thần suốt một thời gian dài là sự thật. Giờ toán, giáo viên gọi mở trang mười lăm, anh cúi đầu, trên bàn lại là... sách giáo khoa Ngữ văn.
Giờ ăn trưa, cả lớp đi về phía nhà ăn, riêng anh lại bước ngược hướng, theo bản năng tưởng rằng trong nhà vẫn có một Tiểu cương thi đang gào đói.
Chờ khi nhận ra chỉ còn một mình, anh lặng lẽ quay về nhà ăn, Lục Vân Tễ như đã đoán trước mà đẩy phần cơm thừa lại cho anh.
Hồi tưởng tới đây, Lục Vân Tễ lại không nhịn được chọt chọt cánh tay trắng nõn của Dung Kính:
"Cái đuôi nhỏ, rốt cuộc lúc đó cậu đi đâu vậy?"
Dung Kính cắn đuôi tôm, chớp chớp mắt: "Về quê."
Ồ.
Hắn gật đầu, ra chiều hiểu chuyện: "Về quê à, thảo nào. Quê cậu ở đâu?"
"Quan Tài."
Lục Vân Tễ suýt sặc nước.
Hắn quay đầu nhìn về phía Tạ Trường Thời, mặt đầy nghi hoặc: "Đâu ra cái địa danh xui xẻo như vậy?"
Tự nhận đã đi khắp non sông đất nước, địa danh oái oăm gì mà chưa từng nghe, vậy mà "Quan Tài" thật sự là lần đầu tiên.
Tạ Trường Thời rũ mắt, ánh nhìn lướt qua đôi mắt đen nhánh, vô cùng vô tội của Dung Kính, khóe môi mỏng khẽ cong.
Anh nhàn nhạt đáp: "Hiện tại không biết cũng không sao, về sau sẽ biết."
Lục Vân Tễ: "...À?"
Từ khi nào Tạ Trường Thời bắt đầu nói chuyện theo kiểu đánh đố thế?
Trong lúc hắn còn đang hoang mang, Tạ Trường Thời lại thong thả bổ sung: "Sẽ có cơ hội thôi."
"Thật à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!