Chương 14: Tôi không phải người giàu có, tôi chỉ là dựa dẫm vào người giàu có

Hành động bắt giữ suýt chút nữa xảy ra tai nạn không thể cứu vãn, điều này khiến Cận Hồng và những người khác có chút rùng mình sợ hãi.

Sau khi để các đội viên cấp dưới còng tay hai nghi phạm đưa về cục cảnh sát, Cận Hồng đi đến trước quán nhỏ, đích thân nói lời cảm ơn với Dung Kính.

Còn Viên Tư Vũ sau chuyện này, ánh mắt nhìn Dung Kính càng thêm rực lửa.

Xem bói chuẩn xác, chỉ số vũ lực kinh người, lại còn âm thầm cung cấp ảnh chụp của kẻ mặc áo mưa.

Trong hành động bắt giữ lần này, Dung Kính đã đóng một vai trò cực kỳ quan trọng.

Rõ ràng nhìn tuổi còn trẻ vậy mà không ngờ lại lợi hại đến thế.

Viên Tư Vũ ra hiệu cho Liễu Liễu dịch sang một chút, nhường ra nửa chiếc ghế để cô ngồi ké. Cô chống hai khuỷu tay lên mặt bàn, hai mắt sáng quắc: "Tiểu đạo trưởng, cậu cũng xem cho tôi một quẻ đi."

Có khách đến, Dung Kính đương nhiên sẽ không từ chối.

Tiếng nhắc nhở thu tiền dễ nghe vang lên, Dung Kính cong mắt, miệng cũng ngọt hơn, hỏi: "Cô muốn xem gì?"

Viên Tư Vũ có chút ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng nói: "Chuyện nhân duyên, xem nhân duyên đi. Gần đây tôi đi xem mắt gặp một người đàn ông cũng khá tốt, tôi có cảm tình với anh ta lắm."

Dung Kính thao tác nhanh gọn cầm lấy triệu quy, rất nhanh đã trải đồng tiền ra, ánh mắt dừng lại ở trên đó, chỉ chỉ: "Quẻ Càn thượng Tốn hạ, cương quyết thiên hạ, vạn vật tương ngộ, là quẻ Thiên Phong Cấu, hào từ Cửu Nhị."

Viên Tư Vũ nghe mà lùng bùng lỗ tai, cứ như thể quay lại thời cấp ba học toán, vội vàng hỏi: "Đây là có ý gì?"

"Ý là khi chị vẫn chưa hiểu rõ về anh ta thì …" Dung Kính thu lại triệu quy, nhìn vào mắt cô, "Hãy giữ cảnh giác với anh ta."

Giữ cảnh giác?

Là cảnh sát, Viên Tư Vũ có thể nói là cực kỳ quen thuộc với bốn chữ này.

Hơn nữa cô là người dễ nghĩ nhiều, ngay lập tức sinh ra một vài nghi ngờ kỳ lạ đối với đối tượng xem mắt, lập tức át đi cảm tình ban đầu.

Cô nhíu mày, không nói nhiều, chỉ nói: "Được, tôi biết rồi."

Thời gian cũng không còn sớm nữa, xem bói cũng đã xong, Viên Tư Vũ định đưa Liễu Liễu về nhà. Vừa đi lên, Mạc Cảnh Đồng đã đưa một ly nước chanh vắt tươi qua, đón lấy ánh mắt nghi hoặc của Viên Tư Vũ, anh ta nhún vai: "Liễu Liễu mua đấy, đã trả tiền rồi."

Liễu Liễu nghe vậy cười gật đầu.

Viên Tư Vũ thấy thế cũng không khách sáo, khoác vai Liễu Liễu chào tạm biệt hai vị chủ quán.

Tất cả cảnh sát đều đã rời đi, đám đông tụ tập vì sự cố cũng dần tan, chỉ còn một bộ phận khách hàng tò mò nhìn Dung Kính, lấy điện thoại ra lén lút chụp ảnh.

Mạc Cảnh Đồng giơ ngón tay cái lên với Dung Kính, nhỏ giọng nói: "Dung Kính, tôi bấm tay tính toán thấy cậu sắp nổi tiếng rồi đấy."

Dung Kính thấy quầy hàng của anh ta cũng tụ tập không ít khách, tủm tỉm cười nói: "Anh cũng không kém đâu."

Mạc Cảnh Đồng "hắc hắc" cười hai tiếng, rồi lại đi bận rộn.

Đêm đến, đèn đường dần sáng lên.

Chiếc Cullinan màu đen đậu bên đường, Tống Thanh ở vị trí lái xe thò đầu ra ngoài cửa sổ xe nhìn, có chút kỳ lạ nói: "Hôm nay không phải cuối tuần sao phố Trường Hoa người đông thế nhỉ?"

Một người đàn ông to lớn đi ngang qua chiếc Cullinan tình cờ nghe được lời này, cũng không thấy ngại, ngược lại rất tự nhiên mà giải thích: "Anh bạn xem ra không biết phố Trường Hoa hôm nay xảy ra chuyện lớn à."

Tống Thanh thấy hắn ta đáp lời, lập tức tò mò: "Chuyện lớn gì?"

"Khoảng nửa tiếng trước ấy, có hai tên nghi phạm theo dõi một cô gái, còn dùng dao bắt cóc con tin nữa."

"Bắt cóc con tin?" Mắt Tống Thanh đột nhiên trợn to, nghĩ đến trên phố Trường Hoa còn có Dung Kính ở đó, không kìm được nuốt nước bọt, sốt ruột hỏi: "Không có chuyện gì xảy ra chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!