"Đừng căng thẳng."
Trong khoảnh khắc đầu óc Liễu Liễu trống rỗng, mọi âm thanh đều chìm đi, lời an ủi của Viên Tư Vũ như một hòn đá nhỏ rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, tạo nên những gợn sóng đồng thời khiến Liễu Liễu nhớ lại đêm mưa hôm đó, cũng chính là sự an ủi ôn hòa nhưng mạnh mẽ đã kéo cô ra khỏi sự hoảng loạn.
Viên Tư Vũ nhẹ giọng nói: "Người của đội chúng tôi đã và đang chạy đến vị trí của cô, nhiều nhất còn năm phút là có thể đến, chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cô."
"Nếu cô thực sự sợ hãi, có thể thử tìm một nơi an toàn đối với cô để đợi các đồng đội của chúng tôi."
Liễu Liễu há miệng định hỏi có nên đi thẳng về không, nhưng nghĩ đến lời Viên Tư Vũ nói, người đàn ông mặc áo mưa đã tìm thấy cô, có lẽ hắn đang ẩn nấp ở một góc nào đó rình mò cô, nói không chừng nội dung cuộc trò chuyện lúc này của nàng đối phương cũng có thể nghe rõ mồn một...
Cô cắn cắn đôi môi có chút khô khốc, vẻ mặt lộ ra sự oán giận: "Giờ mới nói cho tôi, được rồi, tôi về sẽ mua nước chanh cho cô."
Viên Tư Vũ sững sờ, ngay sau đó nở nụ cười: "Được, chú ý an toàn nhé."
Liễu Liễu ngắt cuộc trò chuyện, xoay người quay trở lại, rất nhanh đã trở lại trước quán nhỏ của Dung Kính và Mạc Cảnh Đồng. Việc kinh doanh của Mạc Cảnh Đồng cũng không tệ, một số khách hàng trong lúc chờ nước chanh thì liếc nhìn quán nhỏ của Dung Kính, tuy rằng sẽ bị con số 500 hù dọa mà bỏ đi, nhưng sẽ trò chuyện một chút với Dung Kính.
"Ông chủ, có ai tìm cậu xem bói không? Tôi chưa thấy 'đại sư' nào trẻ như cậu. Ngành này của các cậu có phải giống như đông y không, càng già càng nổi tiếng à?"
Một người đàn ông đang mua nước chanh cho bạn gái tò mò hỏi.
Dung Kính đơn phương phân loại anh ta vào nhóm "người dùng tiềm năng", vì vậy thái độ của cậu khá khách khí, hỏi gì đáp nấy: "Có chứ, nhưng tôi mới đến đây bày quán, khách hàng còn chưa nhiều lắm. Còn về vế sau... người không hiểu ngành này của chúng tôi có thể sẽ xem tuổi, người hiểu thì sẽ nhìn cửa phái."
"Vậy cậu là phái gì?"
"Huyền Thiên Quan." Dung Kính giải thích, ánh mắt lơ đãng lướt qua Liễu Liễu đang đi tới, không bỏ lỡ vẻ căng thẳng chợt lóe qua trên khuôn mặt cô. Trong lòng cậu thấy kỳ lạ về phản ứng của đối phương, nhưng trên mặt Dung Kính lại rất tự nhiên, thậm chí còn chủ động chào hỏi đối phương: "Chị Liễu Liễu."
Mạc Cảnh Đồng đang vắt cam cũng nhìn qua, nhiệt tình hỏi: "Sao cô lại quay lại rồi?"
Liễu Liễu cười một chút, nói: "Bạn thân tôi gọi điện bảo tôi mang ly nước chanh về."
Mạc Cảnh Đồng nghe vậy vội vàng nói: "Vậy cô có thể phải đợi một lát đấy."
"Không sao, tôi cứ ngồi đây, cậu không ngại chứ?"
Dung Kính vội vàng xua tay.
Thời gian dưới sự cố tình chờ đợi sẽ trôi đi đặc biệt chậm. Liễu Liễu muốn chơi điện thoại để giết thời gian, nhưng thật sự không thể tập trung, đơn giản là bắt chuyện với Dung Kính, tiện thể kết bạn WeChat với Dung Kính.
Dung Kính chống cằm lười biếng nằm úp sấp trên mặt bàn, trong lúc di chuyển ánh mắt, cậu mở WeChat, tìm thấy WeChat của Liễu Liễu, gửi tin: "Chị ơi, phía sau bên trái của chị luôn có người nhìn chằm chằm chị, chị có quen người đó không?"
Cơ thể vốn đã cố gắng thả lỏng lại căng cứng trở lại ngay lập tức. Liễu Liễu mượn động tác cúi đầu che giấu sắc mặt tái nhợt, sau đó ngón tay chạm vào màn hình: "Có phải một người đàn ông không? Cậu có thể miêu tả một chút hình dáng của hắn ta không?"
Dung Kính hồi đáp: "Cao khoảng 1 mét tám, vóc dáng cường tráng, mặc áo khoác đen, đeo khẩu trang."
Dung Kính là một tiểu cương thi, độ nhạy cảm vượt xa người thường. Ngay khi Liễu Liễu vừa đến, cậu đã chú ý đến ánh mắt đối phương cũng dừng lại theo. Cậu vờ đứng dậy rồi ngả lưng vào ghế, sau đó nghiêng người, lấy một tư thế dù kỳ quái nhưng rõ ràng là thư thái để thưởng thức điện thoại.
Trong im lặng, một bức ảnh phóng to được gửi đến Liễu Liễu.
Liễu Liễu nhận được ảnh, nhìn rõ đôi mắt tràn đầy vẻ âm u phía trên khẩu trang, ký ức lập tức bị kéo về đêm mưa hôm đó.
Là hắn, chính là hắn!
Trong đầu có tiếng gào thét, Liễu Liễu kìm nén cơ thể run rẩy vì kích động và hoảng sợ, cố gắng hít thở sâu để thư giãn, sau đó chạm vào màn hình vài cái, rồi chuyển tiếp bức ảnh cho Viên Tư Vũ.
Viên Tư Vũ đang ngồi trong xe của Cận Hồng, cô có vẻ khá lo lắng bất an sợ Liễu Liễu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng sợ người đàn ông mặc áo mưa nhận ra điều bất thường mà bỏ trốn trước.
Cô nhíu mày rõ ràng định mở miệng nói gì đó để làm dịu cảm xúc, nhưng giây tiếp theo liền nghe thấy điện thoại "ting ting" một tiếng, ngay sau đó một bức ảnh xuất hiện trước mắt.
Cùng lúc đó, còn có tin nhắn của Liễu Liễu: "Viên cảnh sát, chính là hắn ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!