Tạ Trường Thời vừa từ phòng tắm bước ra.
Trên người là bộ đồ ngủ lụa mềm mại màu đen, cúc áo ở cổ chưa cài kỹ hơi mở rộng, để lộ xương quai xanh trắng muốt hõm sâu cùng chiếc cổ thon dài.
Mái tóc hơi ẩm dưới ánh đèn khẽ lay động, một giọt nước treo lủng lẳng trên đỉnh đầu.
Sau vài giây kiên trì, cuối cùng "soạt" một tiếng chảy xuống da thịt, làm ướt một chút lớp vải.
Dung Kính có chút không tự nhiên nuốt nước bọt, cảm thấy răng nanh nhỏ càng ngứa, khao khát muốn hút máu trong lòng cũng như nước biển đêm tối bắt đầu cuồn cuộn dâng trào.
Thật thèm, thật sự rất thèm.
Tính kỹ thì, cậu đã suốt 12 năm không mài răng, không uống máu rồi.
Ánh nhìn nóng bỏng tràn đầy của thiếu niên tựa như một con mèo nhỏ đói lâu ngày đang theo dõi một con cá, sự khao khát trong mắt gần như muốn tràn ra ngoài. Tạ Trường Thời khẽ rũ mi, dùng ngón tay dài nắm lấy chiếc khăn lông còn dính hơi nước ném sang tủ bên cạnh, giọng nói pha chút khàn khàn của màn đêm, hỏi: "Không phải vừa mới đánh răng sao?"
Không chắc anh hỏi câu đó là từ chối hay đồng ý, Dung Kính ngoan ngoãn đứng ở cửa, không tiến lên, mà trả lời: "Nhưng lúc đánh răng cảm thấy răng ngứa quá."
Sau đó cậu nghĩ đến chuyện cũ, cậu thường xuyên cắn vai Tạ Trường Thời để kiểm tra chất lượng răng, cảm thấy không chỉ răng ngứa, mà đến tim cũng trở nên ngứa ngáy khó chịu.
"Có cần anh cởi áo không?"
Trong sự tĩnh lặng, người đàn ông hỏi.
Mắt Dung Kính sáng lên, lại cảm thấy 12 năm thật sự có hơi lâu, lâu đến mức Tạ Trường Thời làm chuyện này cũng trở nên lạ lẫm, thế mà còn phải hỏi cậu có cởi áo hay không.
Dung Kính giao quyền lựa chọn cho Tạ Trường Thời: "Được cả, được cả, dù sao em đều có thể cắn."
Tạ Trường Thời khẽ nhướng mày, không hỏi thêm nữa, mà nói: "Lại đây."
Bóng đêm tĩnh mịch.
Ánh đèn trong phòng ngủ chính không quá sáng chói, ngược lại mang theo cảm giác mơ hồ, mờ ảo. Tạ Trường Thời dựa vào chiếc ghế sofa màu sẫm trước cửa sổ kính lớn, cúc áo ngủ đã cởi hết, nhưng quần áo vẫn chưa cởi ra. Anh hơi ngửa đầu, để lộ đường cổ thon dài căng cứng. Dung Kính quỳ trên quần anh, đôi chân trần lộ ra ngoài trắng nõn cân đối, dưới lớp vải lót sofa càng nổi bật hơn cả sương tuyết.
Đã lâu không làm hành động này, khi Dung Kính đặt môi lên cổ người đàn ông, cậu thậm chí hiếm hoi mà có chút căng thẳng.
Cậu có thể nghe thấy trái tim mình đang đập thình thịch loạn xạ.
"Sao còn chưa cắn." Yết hầu lăn lộn, giọng người đàn ông nghe còn khàn khàn và trầm thấp hơn trước.
Dung Kính chần chừ một giây, ngoan ngoãn nói thật: "Em có chút căng thẳng."
Tạ Trường Thời bật cười.
Anh - người bị cắn
- còn chưa thấy căng thẳng, mà người cắn lại bất an trước.
Ngón tay dài đỡ lấy gáy Dung Kính, luồn vào mái tóc ngắn đen nhánh mềm mại của cậu, khẽ giục: "Mau cắn đi, cắn xong thì đi nghỉ."
Hơi thở ấm áp phả lên làn da khiến từng lớp rùng mình nổi lên. Ánh mắt Tạ Trường Thời đâm vào chiếc đèn vô chủ trên trần nhà, quầng sáng từng vòng từng vòng lan ra trong đáy mắt anh. Cảm giác xa lạ do lâu ngày không thân mật khiến làn da vùng bụng dưới của anh trở nên vô cùng căng cứng và lạnh lẽo.
Đầu tiên là bờ môi mềm mại, sau đó là chiếc răng nanh nhỏ hơi lạnh.
Răng nanh đâm vào làn da, máu tươi được hút ra.
Sau 12 năm một lần nữa nếm được hương vị máu tươi quen thuộc, Dung Kính cả người đều có chút choáng váng. Bàn tay vô thức đặt lên eo bụng Tạ Trường Thời cũng khẽ cuộn tròn, lực hút máu tươi không tự chủ mà mạnh lên, cả thế giới như bắt đầu quay đảo.
Cho đến khi một tiếng r*n r* rất khẽ vang lên bên tai cậu, như tiếng chuông đánh thức cậu đột ngột khỏi giấc mơ đẹp. Cậu choàng tỉnh, ánh mắt từ mơ màng chuyển sang thanh tỉnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!