Vân Giang Loan.
Trong bếp, Tư Lưu lén lút nhìn ra phòng khách rồi lại như cái đuôi đi theo sau Dung Kính, nhịn không được phàn nàn: "Hắn tuy không nói thẳng, nhưng hắn tát ta một cái, đây là ý khẳng định là kỹ thuật của ta không được sao?"
Dung Kính nhìn mớ rau cần đã nhổ sạch rễ trong tay, ném thẳng vào bồn rửa, hỏi lại Tư Lưu: "Vậy thì là gì? Chẳng lẽ khen ngài kỹ thuật tốt à?"
Tư Lưu: "... Cũng không phải là không có khả năng. Ngươi lại không phải không biết tính cách của sư thúc Phùng Tị, miệng cứng, thích nói lời châm chọc."
Dung Kính cảm thấy y thật sự hết thuốc chữa rồi.
Không muốn nói thêm, cậu dứt khoát móc một lá bùa từ túi áo hoodie ra. Lá bùa cháy trên đầu ngón tay, một cái "vút" đã đưa con quỷ to xác bay ra khỏi bếp.
Không đợi Tư Lưu kịp phản ứng, Dung Kính đã "cạch" một tiếng đóng sập cửa bếp lại.
Chứng kiến toàn bộ quá trình, Tạ Trường Thời rũ mắt xuống, khóe môi cong lên, nói với Dung Kính: "Lần sau nói thẳng là sư thúc Phùng Tị rất hài lòng về ngài ấy."
Hả?
Như vậy, tiền bối Tư Lưu chẳng phải sẽ như một con mèo được v**t v*, vênh cái đuôi lên thật cao sao? Rồi lại đắc ý hớn hở đi tìm sư thúc Phùng Tị... Dung Kính không dám tưởng tượng khung cảnh đó sẽ "Tu La" đến mức nào.
Nhưng Tạ Trường Thời mặc kệ.
Hôm nay Tư Lưu đi theo Phùng Tị đến Vân Giang Loan, cứ như một con bọ bám đuôi, quấn lấy Dung Kính hỏi hết chuyện này đến chuyện kia. Anh thấy rõ điều đó, tuy không nói gì, nhưng sự kiên nhẫn của anh đã giảm đi một cách đáng kể.
Nếu không phải vì anh chỉ là một người bình thường, anh đã sớm dùng bùa đưa Tư Lưu đi, nhốt y ở ngoài cửa rồi.
Biểu cảm của Tạ Trường Thời không hề che giấu. Dung Kính nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh vài giây, cuối cùng cũng hiểu ra ý tứ. Cậu cố ý đến gần Tạ Trường Thời, chớp chớp mắt, làm ra vẻ nghịch ngợm rồi kéo dài giọng nói: "Tạ Trường Thời, anh mau nhìn xem, bình giấm trong bếp có phải đổ rồi không?"
Tạ Trường Thời: "..."
Anh quay đầu lại, véo mũi Dung Kính, nghe đối phương kêu lên "oaoa": "Đừng véo, đừng véo, em không thở được!"
Tạ Trường Thời lại hỏi: "Bình giấm có đổ không?"
Dung Kính: "Không đổ, không đổ!"
Tạ Trường Thời cuối cùng cũng buông tay như Dung Kính mong muốn. Dung Kính nhân cơ hội này đột nhiên lùi lại một bước, làm mặt quỷ: "Bình giấm trong bếp không đổ, nhưng bình giấm tên là Tạ Trường Thời thì đổ rồi!"
Nói xong, cậu sợ Tạ Trường Thời lại véo mũi mình, vội vàng chuồn ra khỏi bếp.
Nhìn bóng dáng hớt hải của cậu, Tạ Trường Thời bật cười.....
Vì Phùng Tị không ăn được cay, lẩu hôm nay là lẩu uyên ương. Nồi lẩu thanh đạm để cho Phùng Tị và Tư Lưu, nồi lẩu cay dành cho Dung Kính và Tạ Trường Thời. Dung Kính ăn đến mức trán đổ mồ hôi, "lục cục lục cục" uống nước lựu.
Tư Lưu ngạc nhiên nhìn cậu, ngữ khí rất cảm thán: "Cái bụng ngươi làm sao mà chứa được nhiều thế?"
Trừ ba ly nước lựu lớn kia ra, hơn nửa số thức ăn trên bàn hầu như đều đã vào bụng Dung Kính.
Dung Kính sờ sờ bụng mình: "Cũng tàm tạm thôi mà."
Sau đó, rất thông minh, kẹp một miếng bò Mỹ đặt vào bát Phùng Tị: "Sư thúc Phùng Tị ăn đi ạ."
Vẻ mặt lạnh lùng trên khuôn mặt tinh xảo của Phùng Tị thoáng dịu đi. Hắn khẽ "ừm" một tiếng, nhắc nhở: "Không cần nhịn để dành cho ta, con muốn ăn bao nhiêu cứ ăn."
Từ khi Dung Kính vào Huyền Thiên Quan, Phùng Tị đã tận mắt chứng kiến sức ăn của cậu, vì vậy hắn hiểu rõ câu "cũng tàm tạm thôi mà" của cậu không hề khiêm tốn.
Dung Kính bị một câu nói đó dỗ đến mềm cả tim, dán sát vào hắn, chia cho hắn bát nước lựu lớn, nhỏ giọng nói: "Sư thúc yên tâm, có miếng nào ăn được, con tuyệt đối sẽ không để sư thúc bị đói đâu ạ!"
Tạ Trường Thời đảo mắt qua hai người đang kề sát nhau, thần sắc bình tĩnh đưa ly rượu trái cây đến trước mặt Dung Kính. Hương trái cây nồng đậm ngay lập tức thu hút sự chú ý của Dung Kính.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!