Chương 108: [Phiên ngoại 1] Vậy nên, ngươi không chấp nhận ta, thật sự là vì kỹ

Long mạch được chữa trị hoàn toàn là sau nửa năm. Mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, các thành viên của Bộ phận đặc biệt ở Nhạn Thành rảnh rỗi đến mức có thể trồng nấm..... Theo đúng nghĩa đen là trồng nấm.

Trì Bạch và đồng đội dọn dẹp ban công văn phòng, mua rất nhiều chậu hoa, đổ đất vào, và từng cây nấm đùi gà trắng mập đã mọc ra từ trong đó.

Trên thực tế, những chậu hoa này ban đầu được dùng để trồng hoa, nhưng đáng tiếc, mấy người trong Bộ phận đặc biệt Nhạn Thành đều là "sát thủ trồng hoa", ngay cả cây mọng nước dễ sống nhất cũng không trồng nổi, nên đành phải đổi sang trồng nấm.

Trì Bạch vẩy vẩy chút bùn dính trên cây nấm đùi gà, nhìn đồng hồ treo trên tường, bưng chậu hoa lên và hỏi A Thu cùng Sầm Đồng: "Dù sao hôm nay cũng chẳng có việc gì. Hay chúng ta qua văn phòng của Dung Kính ăn cơm ké đi? Vừa hay nấm đùi gà này cũng mọc xong rồi, còn có thể có thêm một món ăn miễn phí."

"Tôi thấy được đấy."

"Tôi cũng được!" Sầm Đồng vội vàng giơ tay.

Văn phòng của Dung Kính trong thời gian trước đã được mở rộng, bao gồm cả phòng làm việc, phòng nghỉ, nhà bếp, có thể ở lại luôn. Chưa kể Dung Kính còn tìm được một con ác quỷ giỏi nấu ăn, Sầm Đồng đã ăn một lần và nhớ mãi không quên.

"Đi thôi." Trì Bạch vẫy tay, ba người liền tùy tiện ra ngoài.

Khi đi xuống tầng một, vừa lúc họ gặp Bộ trưởng Chương Hình Triệu. Chương Hình Triệu vừa thấy chậu hoa trong tay Trì Bạch liền biết họ định làm gì. Ông cúi đầu nói gì đó với người bên cạnh, ngay sau đó bước nhanh đuổi theo ba người: "Làm gì đấy? Giờ ăn cơm lại chạy ra ngoài?"

Sầm Đồng ngoan ngoãn trả lời: "Chúng tôi đi qua văn phòng của Dung Kính ăn cơm ké ạ."

Lời còn chưa dứt, ông đã thấy Trì Bạch liếc mình một cái, hỏi: "Sếp, đi cùng không?"

A Thu không nhịn được cười thành tiếng.

Chuyện mua quà cáp thì ba người không có ý kiến gì, dù sao như lời Chương Hình Triệu nói, ăn ké Dung Kính hoài thì cũng không phải phép. Nhưng... Sầm Đồng trợn mắt há mồm nhìn vị Bộ trưởng của mình điên cuồng quét sạch các loại thực phẩm chức năng, lá trà, rượu quý trên kệ, đến mức không thể thốt nên lời.

Cậu ta lúng túng hỏi: "Tình hình gì thế này, không biết còn tưởng con rể về thăm nhà đấy."

Hơn nữa, dựa vào tuổi của Dung Kính, cậu ấy hẳn là cũng chưa cần dùng đến loại thực phẩm chức năng này.

A Thu ngậm kẹo m*t, chậm rãi nói: "Thấy thần tượng và thấy mẹ vợ thì cũng chẳng khác nhau là mấy đâu."

Sau khi long mạch được chữa trị xong, một bộ phận đệ tử Huyền Thiên Quan đã trở về Huyền Thiên Quan để tu sửa đạo quán từng bị chiếm đóng, còn một bộ phận khác... đã đến Nhạn Thành, nói là muốn xem Nhạn Thành, nơi Dung Kính sinh sống, trông như thế nào.

Vì vậy, văn phòng của Dung Kính gần đây rất náo nhiệt, bên trong toàn là những đạo sĩ mà người thường cả đời cũng không gặp được.

Bộ trưởng Chương nhà họ, chính là nhắm vào các sư thúc của Dung Kính mà đi.

Lái xe đến văn phòng, A Thu và Trì Bạch liếc vào bên trong, thấy Dung Kính đang ngồi ở đại sảnh cắn hạt dưa tán gẫu với khách, không khỏi cảm thấy tò mò. Tiến lên vỗ vai Dung Kính, A Thu tò mò hỏi: "Sao cậu lại ở ngoài này?"

Dung Kính đưa hạt dưa cho ba người, sau đó chỉ tay vào phòng làm việc bên trong: "Sư thúc đang ở trong đó xem tướng bói quẻ cho khách."

A Thu và mọi người: "..." Cái quái gì vậy?

Cái quái gì vậy? Sao lại có chuyện tốt này?

Giữa lúc mọi người còn đang trầm mặc, Chương Hình Triệu xách cổ áo A Thu kéo sang một bên, ho khẽ một tiếng, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Hôm nay là vị đạo trưởng Liêu Thuật kia xem bói xem tướng sao?"

Dung Kính ném vỏ hạt dưa trong tay vào thùng rác, nhìn Chương Hình Triệu với ánh mắt đầy ngạc nhiên: "Sếp Chương, sao ông biết ạ?"

"Trước đó có nghe nói qua, nghe nói đạo trưởng Liêu tinh thông thuật xem tướng bói quẻ." Chương Hình Triệu cười một chút, ánh mắt lảng tránh, lại giả vờ lơ đễnh hỏi, "Đạo trưởng Liêu xem bói đến khi nào thế?"

"Cái này thì chưa chắc, nhưng giờ này chắc là còn..."

Có thể xem được...

Ba chữ cuối cùng kẹt lại trong miệng, Dung Kính há hốc miệng nhìn Chương Hình Triệu chạy nhanh đến quầy lễ tân, đơn giản và dứt khoát nói với Nhiếp Lục: "Chào cậu, làm phiền lấy giúp tôi một số."

Dung Kính: "..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!