Chương 5: Yêu mị nữ nhân (H)

Đã ba ngày trôi qua.

Triệu Tử Dương vẫn bất tỉnh không có dấu hiệu xấu và đương nhiên là dấu hiệu tốt vẫn chưa xuất hiện. Cùng lắm chỉ là hơi thở đều đặn hơn trước.

Hắn không chịu tỉnh làm Hà Diễm cũng phải chịu khổ, bị giam lỏng phía sau hậu cung không cho phép bước ra khỏi Các viên nửa bước. Các viên được biết là nơi dành cho khách hoàng cung.

Khốn kiếp. Khách mà bị nhốt như tù nhân thế này.

Hà Diễm ngồi bên hòn sơn giả trong Các viên. Trong lòng phát sinh buồn bực nên không khách khí ngắt gần hết hoa ở đây.

Đang định đá hòn sơn giả cho đỡ tức thì một thái giám công chạy tới, mặt mũi hớt hải như tào tháo rượt.

"Hà cô nương. Bệ hạ... bệ hạ..."

Bệ hạ? Gì mà nói không ra hơi? Đừng bảo hắn chết rồi a.

"Nói nhanh. Hoàng thượng sao rồi?"

Thái giám công nuốt nước miếng lấy hơi, bàn tay run run dơ giữa không trung.

"Bệ hạ tỉnh rồi."

"Thật hảo a. Tỉnh rồi. Mau. Dẫn ta đến xem."

Thoắt cái đã đến Đài Vũ Môn, đang định bước tiếp thì bước chân bị chặn lại.

"Kẻ nào cả gan...a..a... ngươi là Hoàng Đế?" Hà Diễm tròn mắt nhìn kẻ suýt chút bị nàng đá cho vài cước.

Lập tức tên thái giám đứng bên Triệu Tử Dương gào lên mang theo giọng điệu ái nam ái nữ khiến người nghe có chút chói tai.

"To gan. Dám xưng hô với hoàng thượng ngang hàng."

"Hà công công. Không phải việc của ngươi. Lui ra." Hắn cao cao tại thượng, hai tay chắp sau lưng, giọng nói trầm thấp mà uy lực khiến Hà công công khép nép cúi người lui ra phía sau.

Gì chứ? Sao hắn họ Hà? Sao cùng họ với nàng? Đừng nói họ hàng mấy nhìn năm nha. À không. Hắn là thái giám, tuyệt không có con cháu. Ta tuyệt không có họ hàng với loại người lắm chuyện.

Hừ một tiếng. Hà Diễm bước về phía Triệu Tử Dương đưa tay cầm lấy tay hắn bắt mạch trước con mắt trợn tròn của những người ở đó. Hắn cũng sau khắc ngạc nhiên liền rút tay về lại bị kẻ không biết điều nào đó giữ chặt bắt mạch. Còn sợ chưa đủ loạn bồi thêm một câu.

"Ngươi yên một chút ni."

Vốn là kẻ đứng đầu thiên hạ, nói một là một hai là hai, chưa từng có ai dám bất tuân. Liền hôm nay lại bị nữ nhân này làm mất mặt.

Hắn đanh lại sắc mặt, quanh người toả ra hàn khí khiến nàng bất giác rùng mình ngẩng đầu. Nhìn thấy hàng mày lưỡi mác nhíu lại đến có thể kẹp chết hai con ruồi thì Hà Diễm chột dạ nhận ra mình vừa ngồi nhổ lông trên đầu cọp, liền lộ ra nụ cười rạng rỡ tặng kèm hai lúm đồng tiền xinh đẹp. Hai tay nhanh chóng thu về phía sau ngốc nghếch cười.

"Ổn ổn. Bệ hạ quả là long thể trời ban. Phục hồi thật thần tốc. Haha... haha.."

Hắn không nói gì, hừ lạnh một tiếng rồi thẳng lưng bước về phía Đại Điện.

Gì chứ, làm như ta quan tâm lắm. Cái ta quan tâm là mạng của ta thôi a. Hà Diễm bĩu môi rồi xoay người rảo bước về Các viên mà không biết phía sau Triệu Tử Dương đang nhìn nàng.

Nàng ta rốt cuộc là cái nữ nhân loại gì? Sao có thể biết Đông Tử có loạn? Sao ngự y trong cung đều bó tay thì nàng lại chữa trị được cho ta? Chẳng lẽ đúng như Doãn Đình Tống phán đoán, nàng chính là thần y Hà Tuyệt Hy mà thiên hạ đồn thổi? Nếu vậy... hẳn nàng ta phải có thứ đó. Thứ mà ta cần.

***___ ___

Trăng đêm cổ đại thật tròn thật sáng.

Hà Diễm đi dạo quanh Các Viên đã một canh giờ, tâm hồn vẫn treo cao trên ngọn trăng kia.

Đang mông lung suy ngẫm về cái gì khiến nàng rơi vào cổ đại này thì một bóng đen vút qua trên nóc thành. Nhanh như gió biến mất khỏi tầm mắt nàng. A.. cái này trong tivi gọi là khinh công a. Nàng phải đi theo hắn xin học hỏi, khi nào về hiện đại khoe nãi nãi mới được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!