Vậy rốt cuộc là ai mà có thể vào tận đây để sát hại hắn ta? Hay là... nữ nhân kia...
Một lão nhân, tóc dài đã ngả bạc, trạc ngoài bốn mươi tuổi nâng cằm nhìn Hà Diễm.
Tay chắp thành quyền hướng Hà Diễm nói: "Hà giáo chủ, tại hạ nghĩ có thể..."
Lão nhân còn chưa nói xong liền có một con chim bồ câu trắng theo đường cửa sổ bay vào. Đối với những người chuyên về liên lạc thì vừa nhìn đã có thể nhận ra con chim này là chim đưa thư.
Hàng lông trắng mượt như bạch liên tuyết vỗ nhẹ, sau đó dang rộng bay thẳng tới đậu trên gối cạnh Triệu Tử Dương.
Trong mắt Hà Diễm hiện lên nghi hoặc sau đó đưa tay ra, con chim liền vỗ cánh đậu trên ngón tay nàng.
Hà Diễm liếc mắt nhìn qua, thấy vuốt châncủanó được đóng vuốt bằng vàng với những đường nét hoa văn cực nhỏ vô cùng tinh xảo và quen thuộc.
Phải.
Là quen thuộc.
Nhưng nàng lại không nhớ là đã gặp ở đâu.
Mi tâm khẽ nhíu, là hoàng cung sao?
Nàng nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ được cuộn lại, buộc vào chân con chim.
Hà Diễm tháo sợi chỉ nhỏ, mở ra mảnh giấy, mi tâm càng nhíu chặt, ngón tay thanh mảnh trắng xanh run run.
Chuyện này... chuyện này thật sự có thể xảy ra?
***________
Trên con đường mòn ở trong rừng rậm
Những tia vàng nhàn nhạt phảng phất cho một ngày mới sắp bắt đầu
Sương trên đầu cỏ long lanh tựa như hạt ngọc trong suốt, mùi sương sớm tinh khiết
Nhưng những bước chân ngựa dồn dã khiến không gian như cũng vội vàng hơn.
Trên lưng ngựa, Hà Diễm ngồi phía sau Hàn Mặc, hai tay ôm lấy lưng hắn.
Đơn giản là nàng không biết cưỡi ngựa, nhưng đó không phải là vấn đề chính, mà...
"Hà Tuyệt Hy, cuối cùng ta cũng đợi được ngày này, bốn năm trước ngươi sát hại phụ thân ta, hôm nay ta cũng có thể trả thù, giết người ngươi yêu thương. Ta không biết lý do tại sao Triệuvươnglại sủng ái ngươi, nhưng nếu đã là người trong lòngcủaHà Tuyệt Hy ngươi thì ta chẳng cần quan tâm đúng sai, giết hết.
À... mà ta quên, ngươi là Hà giáo chủ, tuyệt tài độc y mà, ngươi sẽ chế ra giải dược nhỉ?
Haha... ta chắc là ngươi nghĩ vậy nhưng không có chuyện đó đâu. Ngươi biết tính ta mà... ta tuyệt không để lộ sơ hở cho ngươi.
Muốn lấy giải độc?
Haha... vậy thì tới đây. Tới Huyết bangcủata mà lấy. Ngươi chỉ có thời gian là ba ngày thôi."
Hà Diễm mím chặt môi, ngón tay dùng sức gắt gao nắm chặt y phụccủaHàn Mặc như thể điều đó sẽ làm cho nàng bình tĩnh hơn.
Hoá ra vì nàng hắn mới bị như vậy.
Hoá ra là vì nàng nên tính mạng hắn mới gặp nguy hiểm.
Hoá ra... hoá ra nguyên nhân là tại nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!