Chương 8: Nghiệt chướng

Tại thành phố Hoa Đình này chỗ nào cũng có quán ăn đêm, phục vụ quán bar luôn là một nghề dễ kiếm nhất, địa vị không bao giờ rung chuyển.

Quản lý, lắp đặt thiết bị, DJ, thậm chí mỗi tối các nữ nhân xinh đẹp đi qua lại đều là điểm sáng của quán bar. Cho nên các khách hàng thường xuyên tới đây chơi đùa phần lớn đối với quán bar trung thành. Quán ba có chút bối cảnh, không có chút nào ly kỳ. Tối thiểu trong mắt Vương Phục Hưng thì lão bản ở chỗ này chỉ cần nói hai ba câu là giải quyết vấn đề. Hổ Tử có thể tìm được việc ở nơi có lão bản có mặt mũi tại thành phố Hoa Đình xem ra là một chuyện không xấu.

Chín giờ đêm, ba người Vương Phục Hưng đã lâu không hành động cùng một chỗ, lười nhác ngồi trên quầy bar, uống mấy chai bia tùy ý nói chuyện phiếm. Tầm hơn 9h sân khấu đã không còn nhiều người, coi như khá thanh tịnh, dù có sai khiến nhân viên phục vụ thì đối phương cũng vui vẻ thái độ chân thành. Vương Phục Hưng ngồi trên quầy bar bóc lạc bỏ vào miệng, híp mắt, lẳng lặng đánh giá, hắn hiện tại không muốn làm quán bar nên ánh mắt thuần túy không chút hâm mộ nào.

Hổ Tử từ nhỏ đến lớn đều không tim không phổi, nói khó nghe một chút chính là có chút khờ khạo nhưng không ngu ngốc. Hắn muốn một cuộc sống đơn giản, có thịt ăn, có rượu uống là đủ, sự kiện trọng đại là lấy vợ cũng chưa từng nghĩ qua cho nên vài chuyện đều là Vương Phục Hưng hoặc Yên Đế làm chủ. Vương Phục Hưng nhìn tên ngốc to con ngồi bên cạnh cười cười dùng sức vỗ bả vai của đối phương, châm lên điếu thuốc bất động thanh sắc ( biểu lộ không thay đổi) quan sát hoàn cảnh chung quanh, quán càng lớn càng có khả năng tồn tại các nhân tố không ổn định, buôn lậu thuốc phiện, bán dâm tại đô thị là hoạt động không thể tránh khỏi. Nếu quán dính phải một khi bị đưa ra ánh sáng thì ông chủ có thủ đoạn như thế nào cũng không thể làm chủ được. Vương Phục Hưng tự nhận mình là một người lạnh lùng chưa bao giờ quan tâm đến cuộc sống của người khác, không có người yêu, không có tình đồng tâm nhưng đối với huynh đệ của mình thì vĩnh viễn không muốn huynh đệ bị thiệt thòi.

"Ông chủ ở đây không đơn giản. Hắn tới chỗ ta mua biệt thự, khoản tiền lên đến hơn trăm vạn hơn nữa chủ hộ còn không phải đứng tên hắn, chậc chậc, loại cuộc sống này chúng ta còn chưa dám mơ ước. Lúc đó mấy đồng nghiệp nữ đều hận không thể lấy thân báo đáp, cùng là đàn ông chênh lệch quá lớn, có nhiều kẻ thù kỳ thật cũng có chút đạo lý đấy. "

Yên Đế uống một hớp rượu khẽ cười nói, ngữ khí có chút cảm giác chua chát. Hắn đẹp trai đến mức đi đường trăm phần trăm quay đầu lại nhìn, bộ dạng như thế chỉ cần có chút tiền muốn khuê nữ nhà ai liền gây họa cho khuê nữ nhà đó. Vương Phục Hưng tính tình lạnh nhạt cũng có khi ghen tức với cái thằng có khuôn mặt hại nước hại dân này, như thế đủ nói rõ lực sát thương của Yên Đế với nữ nhân cao tới mức nào.

"Giàu nhiều kẻ thù là đúng đó, nhưng có kẻ thù mà chính mình không biết thì quá mù quáng rồi. Xã hội này coi như ở 10 năm trước hay 10 năm sau tất cả vinh hoa phú quý đều dựa vào chính mình đi chém giết, không có chuyện bánh ở trên trời rơi xuống. Không có tiền ghen ghét kẻ có tiền, có tiền ghen ghét kẻ nhiều tiền, nhiều tiền ghen ghét kẻ có quyền, xã hội này nhân tính là như thế.

Vương Phục Hưng thản nhiên nói, cầm chai rượu bên cạnh uống một hớp. Hắn uống rượu rất ít khi say, ánh mắt thanh minh. Hơn nữa trong túi hắn có mấy trăm khối tiền, vé vào cửa của ba người thì miễn phí, thêm một bàn rượu này nữa thiếu chút nữa lấy hết tiền trong túi hắn. Không dám bình luận cao thấp, cuộc sống không tiền không có biện pháp có thể bớt chút nào hay chút đó.

"Đi chiếm địa bàn, chém giết, kiếm tiền "Yên Đế thì thào tự nói, bởi vì uống chút rượu khuôn mặt nam nhân lộ ra chút vũ mị làm cho mọi người có chút hàn khí, nhìn Vương Phục Hưng trong ánh mắt đầy thâm ý: "Vậy còn ngươi, không biện không đoạt liền cam nguyện như vậy? Mỗi ngày trong túi có mấy trăm nguyên tiền, tới địa phương này đều muốn điêm lượng số tiền trong túi, loại cuộc sống này là cuộc sống ngươi muốn sao?"

Vương Phục Hưng động tác uống rượu thoáng dừng, ánh mắt càng thêm mê mang. Hắn quay đầu nhìn người bạn có chỉ số thông minh siêu cao nhếch môi lộ ra hàm răng trắng noãn vươn tay dùng sức vuốt tóc Yên Đế nói: "Như vậy không tốt sao? Ưa thích tiền, ưa thích quyền liều mạng bởi vì nó, còn ta muốn là cái gì? Ta muốn ăn rồi chờ chết. "

Yên Đế hờ hững, nắm chặt chai rượu trong tay, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng.

"Có đôi khi ngẫm lại, làm tiểu bạch kiểm rất không tệ đó. Nhưng chịu xuất tiền bao nuôi ta nhất định phải ôn nhu xinh đẹp, hướng về phía ta bao tiền phải nhiều, ổn định, cuộc sống kia quá thoải mái rồi. Chỉ có chút đáng tiếc vì tiểu tam ( tình nhân) mua xe mua nhà quá ít, phú bà vì tiểu bạch kiểm trả giá thì càng ít hơn, có một số việc chỉ có thể ngẫm lại mà thôi"

Vương Phục Hưng khẽ cười nói, đem bình rượu đẩy ra, móc ra hộp thuốc lá cho Hổ Tử cùng Yên Đế mỗi người lấy ra một điếu cùng thôn vân thổ vụ(hít mây nhả khói)

Hổ Tử trầm mặc nhận lấy, do dự kẹp ở trên lỗ tai không hút nhìn bình rượu ánh mắt tập trống rỗng không hề tập trung. Vương Phục Hưng cùng Yên Đế để nói chuyện đại đa số hắn đều nghe không hiểu nhưng không sao, nguyên tắc của hắn là lời nói của Vương Phục Hưng là đủ rồi.

Mười giờ đêm.

Trong quán bar, đây là thời gian mà người bắt đầu đông.

Một nhóm người trẻ tuổi dị thường bắt mắt tiến vào quán bar, tại phụ cận nơi vắng người ngồi xuống một bàn lớn, tùy ý gọi một đống đồ, không khí huyên náo.

Nhưng Vương Phục Hưng lại giật mình, không chỉ hắn, tại quán bar đại đa số mọi người ánh mắt không hẹn mà cùng rơi vào đám người, ánh mắt phức tạp nhưng giống nhau chính là đều mang theo một tia kinh diễm.

Lập tức thành một nhóm người tiêu điểm của quán bar. Bốn người, ba nữ một nam đều rất trẻ tuổi, khí chất ăn mặc rõ rang đều hơn người bình thường một cái cấp bậc. Dẫn đầu là một cô gái trẻ, tóc dài, áo T

-shirt, quần jean bao quanh một đôi chân dài hoàn mỹ, một khuôn mặt đẹp không thể bắt bẻ tràn đầy vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, coi như là ngồi trong nhóm người cũng cảm giác ưu việt hơn so với chúng bạn.

Thiên sứ hoặc tiên tử mới có thể đánh giá đúng vẻ đẹp này.

Thế giới thật nhỏ.

Vương Phục Hưng phục hồi tinh thần có chút cảm khái, hắn không nghĩ tới sẽ gặp cô bé ngồi xe Lincoln đêm đó tại nơi này.

Mặc dù lúc đó chỉ là nhìn thoáng qua nhưng với đủ để lưu lại một ấn tượng khó quên.

Vương Phục Hưng cười lắc đầu, nhìn đám người có vẻ ngốc trệ, tiếp tục uống rượu. Trong truyện của Kim Dung, lúc Dương Quá lần thứ nhất gặp Cô Cô hay Đoàn Dự gặp thần tiên tỷ tỷ chính là loại tâm tính này rồi.

Hổ Tử nhìn cô gái tụ tập ánh mắt kia, nhếch môi, đột nhiên trong suy nghĩ Vương Phục Hưng cùng cô bé này rất xứng.

Yên Đế sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước từ đầu đến cuối thậm chí không quay đầu lại.

Thật là một quái nhân.

Sau khi cảm giác ngốc trệ đi qua kế tiếp chính bầu không khí càng thêm nhiệt liệt, đại đa số nam nhân có sắc tâm không có sắc đảm chưa thỏa mãn hướng ra sân nhảy, có chút ngượng ngùng ngồi xuống, biết người biết mình là chuyện tốt nhưng Hoa Đình lớn như thế thì luôn có những kẻ không rõ vị trí của mình. Vô luận tình huống nào đều có những kẻ đui mù đến tham gia náo nhiệt, nói thế gian muôn màu thiếu đi những người thế này thế giới sẽ bớt đi không ít việc vui.

Mấy người trẻ tuổi từ tầng hai đi xuống gắt gao nhìn vào cô gái lạnh lùng đó, bọn họ là khách quen của quán coi như là quản lý đều phải cho họ vài phần mặt mũi, trải qua cuộc sống như thế không trách được có chút càn rỡ. Trong mấy người trẻ tuổi người đi trước nhất ánh mắt nóng rực nhẹ nhàng liếm môi dưới nhìn cô gái trong nơi hẻo lánh lẩm bẩm: "Đêm nay ta muốn cô gái này"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!