Chương 7: Phục hưng

Cái gọi là còn sống, chính là chứng kiến vô số sự tử vong xảy ra trên đường đời.

Vương Phục Hưng một hơi đem sự tình che giấu trong nội tâm nói ra, tâm tình cũng không tính là trầm trọng hay bi thương quá, giống như nét mặt của hắn. Nữ nhân kia từng làm tính mạng của hắn tươi sáng, hạnh phúc, sau này nhất định sẽ chôn sâu tận đáy lòng của hắn cả đời. Vương Phục Hưng chậm rãi đi, ngẩng đầu lên một chút, đón ánh mắt chói chang của mặt trời. Ánh nắng đốt cháy mặt đất tạo ra cái nóng gay gắt, nhưng nội tâm của Vương Phục Hưng lại lạnh như băng.

Sau lưng, Sở Tiền Duyên không hề hình tượng ngồi ở trên cỏ, đỏ hồng mắt, nhìn xem Vương Phục Hưng dần dần đi xa, muốn há miệng nói cái gì đó nhưng một chút khí lực cũng không thể có, trơ mắt nhìn đối phương biến mất. một lát sau nàng mới chớp chớp con mắt đỏ bừng, đứng lên có chút chật vật, ly khai trường học theo hướng ngược lại với Vương Phục Hưng

Vương Phục Hưng về đến nhà, Vương Phục Vũ đã đi đâu không biết. Vừa đưcọ nghỉ hè, Vương Phục Vũ như hiệp khách vô ảnh vô tung, nhanh chóng biến mất. Vương Phục Hưng giáo dục đệ đệ chưa bao giờ quản lý quá nghiêm khác, luôn để đệ đệ tự do phát triển, hắn chỉ dõi theo âm thầm giúp đỡ. Hắn không bao giờ nghĩ đến vuieecj đệ đệ trưởng thành quá sớm là không tốt. Hắn không thể lo cho đệ đệ hắn suốt đời, vì thế sớm cho hắn chịu chút đau khổ cũng không sao.

Nhưng Vương Phục Hưng cũng là một kẻ vô cùng bao che khuyết điểm. Đệ đẹ của hắn gây ra chuyện gì, thì trời có sập xuống cũng có hắn chống đỡ cho đệ đệ hắn rồi.

Yên Đế sáng sớm liền đứng lên đi làm, loại công việc bán thời gian như hắn, nói khó cũng khó, nói nhẹ nhõm cũng coi như nhẹ nhõm. Xét về công việc mà nói, đúng là có chút buôn bán nhan sắc. Mà Vương Phục Hưng có thể nói là làm cho vô số nam đồng nghiệp ghen tỵ. Ngay cả trong công việc, hắn cũng dùng bộ dáng lạnh như băng, keo kiệt cả nục cười, keo kiệt cả lời nói.

Hổ Tử đợi trong phòng khách đang xem tivi, thân hình khôi ngô nằm dài trên ghế sopha, mắt nhắm mắt mở lim dim buồn ngủ. Chứng kiến Vương Phục Hưng mở cửa, tinh thần tỉnh táo lại một chút, vô thức ngồi thẳng thân thể, lộ ra tính tình thuần phác cười ngây ngô. Vương Phục Hưng đồng chí tập mãi thành thói quen, khoát tay áo, ý bảo hắn không cần để ý làm gì, mới tại quán bar tìm được công việc, về sau xem chừng đều là ca đêm, ban ngày nhất định phải tĩnh dưỡng đủ tinh thần. Ba người bọn họ cùng tốt nghiệp, công việc của Hổ Tử làm cho người ta nhức đầu nhất, cái kia chất phác dáng tươi cười, người bên ngoài lần thứ nhất nhìn thấy, khẳng định đều lệ rơi đầy mặt, cho nên tốt nghiệp đã hơn một năm đến nay, cái thằng này vẫn luôn là cầm lấy Hoa Thanh tốt nghiệp đại học chứng nhận đi xin việc mà chỉ làm được bảo vệ, bảo an. Đúng là so với Vương Phục Hưng còn lịch tính hơn nhiều.

Thật sự đều là ba kẻ có câu chuyện của Nam nhân

Vương Phục Hưng đi vào phòng bếp, giữa trưa chưa ăn cơm, hiện tại tùy tiện nấu chút mỳ tôm, bưng bát tiến vào phòng ngủ của mình, kéo ra ngăn kéo. Xuất ra một cái Louis Vuitton chính phẩm, nhìn sơ qua một cái là biết phái đến hàng chục ngàn đồng, nhưng bên trong giả bộ bạc tuy nhiên cũng so sánh thê thảm. Vương Phục Hưng cười tự giễu, rút ra mấy tấm, tùy ý ước lượng, hiện tại những thứ này cũng có một ít gía trị nha.

Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Vương Phục Hưng sửng sốt một chút, nhìn xuống dãy số, hơi do dự, ấn nút nghe.

Trong điện thoại một hồi trầm mặc, hơn mười giây sau, ngay tại thời điểm Vương Phục Hưng tưởng đối phương gọi nhầm số, định cúp máy, Sở Tiền Duyên thanh thúy thanh âm mới nhẹ nhàng vang lên, ngữ điệu bình thường, nhưng khó tránh khỏi mang theo một chút cẩn thận cùng ngượng ngùng, do dự nói: "Đã quên nói cho ngươi biết rồi, hôm nay là sinh nhật của ta, buổi tối ta tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ, ngươi sẽ đến chứ?" Vương Phục Hưng tức cười, đây chính là được mỹ nữ mời đi ăn tiệc rồi a.

Vương Phục Hưng đồng chí chẳng muốn suy nghĩ vì sao thái độ cảu mỹ nữ lão sư chuyển biến, rất nhanh suy nghĩ một chút. Hổ Tử tìm được công tác, đều nói tối nay đến quan bar bắt đầu làm việc, muốn hắn đi cùng để cho đỡ bỡ ngỡ. Cái lời mời sinh nhật này có chút trùng lặp rồiPhục Hưng đồng chí không hổ là kiên định chủ nghĩa bằng hữu, hắn cầm di động, do dự xuống, xin lỗi nói: "Thật có lỗi Sở lão sư, buổi tối ta còn có chuyện, lần sau đi."

"Tốt, cái kia trước nói như vậy, hôm khác trò chuyện."

Sở Tiền Duyên thanh âm trong điện thoại vẫn như cũ bình tĩnh, rất lễ phép rụt rè. Chậc chậc, quả nhiên mỹ nữ được qua giáo dục là như vậy, vô cùng, thái độ quá bình tĩnh, mời mọc người ta bị cự tuyệt, nói một câu, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại, Vương Phục Hưng từ giọng nói cảu đối phương, căn bản cũng không có khả năng tưởng tượng được khuôn mặt tràn đầy vẻ thất vọng đáng yêu của Sở Tiền Duyên.

Vương Phục Hưng vừa cúp điện thoại.

Khách sạn Hoa Đình, khách sạn xa hoa nhất thành phố, tầng cao nhất.

Phòng cho tổng thống bố trí dị thường xa hoa, một mỹ nữ với cặp đùi thon dài, trắng như ngó sen lao ra khỏi phòng tắm, phía bên trên quấn một cái áo choàng tắm rộng thùng thình, nhưng không thể che đi được dáng người hoàn mỹ, lung linh. Tóc khẽ búi cao lên, quấn thành một búi rất tùy ý. Nàng đi về phía salo, tùy tiện thả mình lên ghế, mở ti vi, hai mắt dán vào màn hình.

Hoàn mỹ, tôn quý, kiêu ngạo, cao cao tại thượng, xa không thể chạm.

Cái này chỉ sợ là ý nghĩ đầu tiên cảu vô số nam nhân khi gặp nàng. Cái loại cảm giác ưu việt của nàng này, làm cho bất kỳ ai cũng không có ý nghĩ xấu với nàng, bởi làm như vậy có cảm giác như đang khinh nhơn nàng vậy. Nhân viên phục vụ tới dọn phòng hàng ngày đều nơm nớp lo sợ, cảm giác như gặp phải nữ hoàng vậy. Ban đêm, một đoàn xe xoa hoa không thể dùng hết từ ngữ mà miêu tả, chỉ cần gặp mặt, tin tưởng rằng mọi người đều sẽ không quên, là mỹ nưc bước ra từ chiếc xe Lincoln hôm trước.

Cái này thật đúng là cái tụ tập đủ thứ thiên địa sủng ái vào một người.

Trong phòng khách một nữ nhân niên kỷ khoảng ba mươi đang đứng phía sau ghế sopha, hai tay giao nhau tại phần bụng, thần sắc nghiêm túc. Nàng cũng được xem như là một mỹ nữ, cho dù ăn mặc nghiêm túc, thần sắc cũng rất nghiêm nghị nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp của nàng. Chỉ có điều đứng cạnh mỹ nữ mặc đồ tắm đang lười biếng nằm trên sopha thì nàng có chút ảm đạm thất sắc.

Nàng lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn nữ hài lười biếng nằm trên ghế sopha, nhẹ giọng mở miệng nói: "Tiểu thư, Lão thái gia vừa rồi gọi điện cho tiểu thư lúc tiểu thư tắm rửa, ta không tiên làm phiền tiểu thư."

Một thân áo tắm trắng tinh, nàng đang sửa soạn lại mái tóc của mình, nghe vây, khẽ nhíu mày, dường như vô luận loại tình huống nào đều âm thanh đều dễ nghe, nhẹ nhàng hỏi lại: "A, nói như thế nào?"

Nữ nhân mặc vét đứng sau sopha không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, lẳng lặng nói: "Lão thái gia nói tiêu thư tắm xong thì điện lại cho ngài, ngài muốn nối chuyện trực tiếp với tiểu thư."

Nàng ừ một tiếng, chậm rãi vuốt vuốt nhánh tóc dài đen nhánh xinh đẹp cảu mình, trầm mặc một chút, rút cuộc cầm lấy đặt lên bàn điện thoại, đi ra ban công, mắt nhìn xuống dưới chân phồn hoa thành thị, bấm số gọi lại.

Điện thoại vang lên hai tiếng tút tút, rất nhanh đã bắt máy, một giọng nói già nua nhưng hùng hậu vang lên: "Ninh Nhi, tại Thượng Hải như thế nào đây? Hắc hắc, xa nhà này có nhớ đến lão già này không?"

Nữ hài được gọi là Ninh Nhi khóe miệng có chút cong lên, khí độ kiêu ngạo đến cực điểm gần như biến mất, làm nũng nói: "Nào có. Ly khai Bắc Kinh mới hai ngày, gia gia, Ninh Nhi đều nhớ ngươi."

Trong điện thoại lão nhân cười ha ha, tỏng lòng cũng vui mừng nói: "Vậy tranh thủ thời gian làm xong việc, quay về Bắc Kinh, gia gia cho ngươi mời khách từ phương xa đến dùng cơm. Đúng rồi, tìm được cái đứa bé kia rồi chưa?"

Nữ hài khẽ hừ nhẹ, tựa hồ có chút bất mãn, nói lầm bầm: "Thượng Hải lớn như vậy, ngươi muốn ta đi tìm tên đó, từng cái khu vực đều chạy qua một lượt, cục công an cũng bắt chuyện qua, người gọi Vương Phục Hưng, tại Thượng Hải không có một nghìn cũng có tám trăm, hoàn toàn là mò kim đáy biển nha, hắn đã chết mới tốt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!