Vợ chồng Diệp Thiên sáng sớm hôm sau liền im lặng ly khai. Vương Phục Hưng một đêm không ngủ, tiễn đưa bọn hắn xuống lầu tại tửa của tiểu khu đứng cáo biệt. Nhìn Diệp Thiên ngồi vào ghế sau chiếc Maybach nghênh ngang rời đi mới thở dài, tại một quán ăn vỉa hè dùngbữa sáng đơn quản chỉ mất có ba đồng. Hắn, Tiểu Hổ, Yên Đế, còn có Vương Phục Vũ, mấy người ở cùng một chỗ, tiêu xài cũng không có gì là hoang phí, ngoại trừ thỉnh thoảng bên ngoài phóng túng một phen.
Tiền học phí, tiền sách vở của Vương Phục Vũ hàng năm, còn có tiền thuê nhà và trang thiết bị mới là một khoản lớn, dưới tình huống không có tiền, lấy Vương Phục Hưng cầm đầu, tất cả những người này đều là những kẻ tiết kiệm.
Ăn sáng xong, trở lại nhà trọ của chính mình, nhìn tờ lịch, Vương Phục Hưng mới đột nhiên nhớ tới tám giờ sáng hôm này là ngày họp phụ huynh cho Vương Phục Vũ. Nguyên vốn định ngủ một giấc Vương Phục Hưng dứt khoát rửa mặt, đơn giản thu thập đồ vật một chút, sau đó ra phòng khách làm một hơi hơn một trăm cái chống đẩy. Vương Phục Hưng hít đất xong, mặt không đổi sắc, tựa ở ghế salon bật ti vi lên chăm chú xem, nhìn qua thấy cũng khá là thoải mái.
Cuộc họp phụ huynh diễn ra lúc tám giờ sáng, Vương Phục Hưng đem Vương Phục Vũ từ trên giường đá xuống, ăn sáng qua loa một chút rồi đuổi hắn đến trường. Vừa vặ đứng ở cửa phòng học gặp mặt các phụ huynh khác, đại đa số đều tầm hơn ba mươi tuổi một chút. Sở Tiền Duyên duy dáng đứng trên bục giảng đang giảng bài, chứng kiên huynh đệ Vương Phục Hưng tiến vào phòng học, trong mắt lóe lên chút cổ quái rồi lại trở lại bình thường, bắt đầu đi phat phiếu điểm.
Vương Phục Vũ, cái tên tiểu tử này ở trường gây sự xứng danh đệ nhất, ị phê bình còn hơn tên xếp thứ hai gần hai mươi phút. Những phụ huynh khác nhìn Vương Phục Hưng trẻ tuổi, trong mắt không hề che giấu vẻ hâm mộ, kế tiếp có thể là lão sư cùng phụ huynh câu thông, con cái không cần lo rồi. Vương Phục Hưng lần đầu tiên chứng kiến gương mặt nghiêm túc của Sở Tiền Duyên, lời bình về học sinh của cả lớp, phần lớn đều rất hay, không có nghiêm khắc phê bình quá nhưng cũng không ca ngợi quá phận.
Có thể được được vinh hạnh nói lâu như vậy, ngoài Vương Phục vũ ra thì cũng chỉ có một kẻ làm được. Bị mỹ nữ lão sư nghiêm khắc dạy dỗ, Vương Phục Vũ ngày thường ương ngạnh khó bảo nhưng hôm nay vô cùng thu liễm, ngoan ngoan ngồi bên cạnh ca ca cười ngây ngô, thái độ vô cùng khiêm tốn.
Tới gần mười một giờ, cuộc họp phụ huynh diễn ra gần ba giờ, phụ huynh nào cũng đã thấy sốt ruột rồi. Có điểm sáng duy nhất tập trung là Vương Phục Vũ được phê bình cùng khen ngợi các điểm đã qua, các phụ huynh của không thấy hấp dẫn gì nữa. Mọi người đều cùng Sở Tiền Duyên nói vài câu khách sáo như con cái cần được dạy dỗ, mong giáo viên nghiêm khắc, quan tâm nhiều hơn. Sở Tiền Duyên mỉm cười đáp lại, điểm đạm nho nhã mà uyển chuyển vô cùng.
Vương Phục Hưng cùng Vương Phục Vũ ly khai cuối cùng, nhìn mỹ nữ giáo sư trước mặt, cũng định tiến lên nói mấy câu khách sao, nhưng nghĩ nếu thì quá dối tra, dù sao chuyện gì cần nói, tối qua cũng đã nói rồi. Suy nghĩ một chút, hắ gật gật đầu cười nói:" Sở lão sư, chúng ta cùng trở về nhé, tên tiểu tử nhà ta sau này còn cần nàng chiếu cố nhiều hơn."
Sở Tiền Duyên sóng mắt lưu chuyển, hiện đang không có người ở đây, thần sắc cổ quái trong mắt nàng càng hiện lên rõ ràng, do dowuj một chút rồi nhẹ giọng nói: "Trưa nay ta cũng không có ăn cơm ở trường."
Vương Phục Hưng sững sờ, đây có phải là mỹ nữ trao cho mình cơ hội không? Hắn thở dài một tiếng, rất thành thật vỗ vỗ túi, giống như tối qua, buông ra một câu làm cho người khác câm nín: "Ta không có tiền."
"..."
Sở Tiền Duyên tức giận nhìn Vương Phục Hưng, quay đầu, đối với học sinh của mình nói: "Vương Phục Vũ đồng học, ngươi về nhà trước đi, ta và ngươi ca ca còn có chuyện cần nói."
Vương Phục Vũ buồn cười đến run run người, lập tức chạy đi còn quang lại một câu:" Lão sư hảo, ca ca hảo". Sau đó còn vấp ngã một cái rồi mới chạy đi được.
Sở Tiền Duyên sắc mặt trở nên hồng.
Vương Phục Hưng đồng chí vẻ mặt vẫn không hiểu phong tình, trầm mặc một chút, mới thản nhiên hỏi: "Có việc?"
Sở Tiền Duyên nhẹ nhàng thở ra, mở miệng nói: "Chúng ta đi đi thôi!"
Vương Phục Hưng ừ một tiếng, lười biếng đi bên cạnh Sở Tiền Duyên, một bộ dáng không đếm xỉa gì đến người khác.
Sở Tiền Duyên cũng lẳng lặng đi tới, cau mày, nhất thời nửa khắc cũng không có mở miệng ý định.
Bầu không khí có chút căng thẳng.
Sở Tiền Duyên tốt nghiệp với Trường Đại Học Phục Sáng ở Hoa Đình, từ sơ trung cho đến cao trung niên cấp, có không ít người theo đuổi. Trên thực tế còn có cả một hội ngững người điên cuồng vì Sở Tiền Duyên được thành lập. Tại lúc Sở Tiền Duyên conf đang đi học, nàng làm cho vô số nam nhân thắp lên bầu nhiệt huyết muốn tán đổ nàng, hơn nữa nàng ở trong nhà trường cũng có danh tiếng vô cùng tốt.
Tối hôm qua sau khi cùng Vương Phục Hưng chia tay, như thường lệ mở laptop ra len mạng xem tin tức, chợt nghĩ đến những gì Vương Phục Hưng nói, liền đem danh sách sinh vien từ sơ cấp niên cho tới cao cấp niên ra tra một lần. Nhớ Vương Phục Hưng bảo hắn từng là một nhân vật phong vân tại trường Hoa Thanh, tưởng chỉ là lời nói vui đùa. Không hiểu ma xiu quỷ khiến thế nào, nàng liền cùng một người bạn từng học ở truongf hoa Thanh nói chuyện phiếm, tiện thể hỏi một câu rằng người bạn kia có biết Vương Phục Hưng không.
Cuối cùng nàng cũng không ngờ đến, thăm dò hỏi vui một câu mà người bạn kia không trả lời mà còn hỏi lại: "Ngươi cũng biết Vương Phục Hưng sao?"
Nói xong đối phương liền trầm mặc không chat gì nữ, Sở Tiền Duyên chờ lâu không thấy trả lời, bèn đưa vào khung chát mấy dòng icon hỏi chấm, đại khái gần năm phút sau, đối phương mới đơn giản trả lời một câu: "Đó là một loại ngu đến không tưởng được."
Một khắc này, Sở Tiền Duyên nghĩ thầm, nói là nhân vật phong vân, thật đúng là đủ phong vân đó a.
Chỉ có điều người bạn thời cao trung của Sở Tiền duyên nói thêm mấy câu mà làm nàng không biết nói gì.
"Hai năm trước, tất cả Hoa Thanh đại học có đến tám phần thiếu nữ đều thầm mến Vương Phục Hưng học trưởng, thậm chí tỷ tỷ của ta, ánh mắt vốn cao hơn đầu, không vừa ý bất kỳ sinh viên nào trong trường cũng thầm mến hắn. Thậm chí cả ta cũng một thời say mê hắ. Cho tới bây giờ mỗi khi ta cùng bạn trai nằm trên giường ở khách sạn cũng ngẫu nhiên tưởng niệm đến hắn.
Ồ mà sao tự nhiên ngươi lại hỏi hắn, không lẽ đã cùng hắn quen biết sao?"
Sở Tiền Duyên nghẹn họng trân trối nhìn vào màn hình máy tính, theo bản năng máy móc đánh từng chữ một hỏi:"Có khoa trương quá không, hắn như thế sao ngươi còn nói hắn ngu vậy?"
Đối phương trầm mặc một thời gian dài mới buông ra một câu hời hợt:" Bởi vì hắn có nữ nhân rồi."Sở Tiền Duyên chợt hiểu ra, thì ra là con cáo không ăn được nho lại chê nho xanh đây mà.
Thế là hơn phân nauwr đêm, Sở Tiền Duyên đều nghĩ về Vương Phục Hưng. Ngày hôm nay lúc nhìn thấy Vương Phục Hưng có cảm giác nhìn thấy tòa núi cao không với tới được, lại có cảm giác có kẻ giả trư ăn thịt hổ, thế nhưng Sở Tiền Duyên đánh giá kỹ cũng không cảm thấy người thanh niên bên cạnh này có gì thật là quá đặc biệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!