Từ chỗ Vương Phục Hưng đứng cách lối ra vào ước chừng hơn hai mươi mét, nhưng trong quá trình Vương Phục Hưng bảo hộ hai nàng đi tới lại dị thường khẩn trương. Một sát thủ bình thường, luôn tuân theo pháp tắc, " một kích không trúng, lập tức chạy xa", nhưng hắn lại không thể xác định tên sát thủ ở cao ốc phía trên có phải tên biến thái hay không. Giả sử hắn vẫn còn ở đó, bồi thêm vài viên đạn nữa thì không biết Vương Phục Hưng có thể bảo hộ hai nữ nhân này chu toàn hay không.
Thế nhưng không ly khai lại càng không được, ở lại sân thượng này, không ai nói trước được chuyện gì có thể xảy ra. Hắn bảo vệ hai nữ nhân, bước chân nhanh chóng, ba người chạy bộ hướng về cầu thang, cũng không có phát sinh thêm chuyện gì. Xem ra tên sát thủ sau khi thất bại đã âm thầm bỏ đi, sự việc đêm nay nếu không có gì ngoài ý muốn coi như đã kết thúc.
Ngắn ngủn bảy tám giây, di chuyển có hơn hai mươi mét, Vương Phục Hưng phía sau lưng đã hoàn toàn bị ướt đẫm mồ hôi. Cho dù tâm hắn luôn luôn bình lặng như nước cũng vẫn là phàm phu tục tử, nào có phải kẻ không sợ chết. Đứng ở trong hành lang, châm một điếu thuốc, Vương Phục Hưng có chút nhíu mày, nhìn Hạ Thẫm Vi, ngữ điệu đã khôi phục bình thản, nói khẽ: "Lát nữa an bài người của ngươi tiến tới, đem đầu đạn lấy ra sẽ biết đối phương sử dụng loại súng ngắm nào.
Ta tin với tình báo của Hạ gia, có thể tìm được kẻ mua súng."
Hạ Thẫm Vi ừ một tiếng, đại khái trấn định lại, chỉ có điều trong nội tâm đối với Sở Tiền Duyên lại có chút áy náy. Dù sao là bởi vì chính mình mới gây ra phong ba, tai bay vạ gió nên dính đến nha đầu kia, xem ra cần phải hảo hảo an ủi nàng một chút.
Vương Phục Hưng miệng hút thuốc lá, liếc mắt sang nhìn Rắn Hổ Mang lão nhị và lão tam, bây giờ còn đang trong hôn mê, nhất thời nửa khắc cũng tỉnh không được. Đêm nay trong lúc vô tình đã trình diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, trong thâm tâm hai thiếu nữ đã lưu lại một bóng hình của hắn khó có thể phai nhòa. Vương Phục Hưng lẳng lặng nói: "Đi xuống trước rồi hãy nói, tra xét hai người đang bất tỉnh kia, để cho người của ngươi làm đi."
Hạ Thẫm Vi gật gật đầu, ôm bả vai Sở Tiền Duyên, đi phía trước Vương Phục Hưng về phía thang máy.
Trong nội tâm Vương Phục Hưng cũng không cảm thấy có cái gì gọi là thành tựu, đem tàn thuốc vứt bên cạnh lão nhị Rắn Hổ Mang, bĩu môi, vỗ vỗ túi. Những cái danh thiếp đối với giai đoạn hiện nay của Vương Phục Hưng rất trọng yếu vẫn yên vị trong túi, Vương Phục Hưng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra. Lúc này mới đuổi theo Hạ Thẫm Vi cùng Sở Tiền Duyên đi xuống lầu.
Hàn Quốc Mạnh trực giác rất nhạy cảm, với tư cách đêm nay Khải Duyệt khách sạn chủ nhà, dưới lầu án mạng hầu như trước tiên truyền vào trong lỗ tai của hắn. Nam nhân trung niên quật khởi trong mấy năm gần đây gần như theo bản năng, quét mắt một vòng trong đại sảnh tìm kiến thân ảnh của người quan trọng nhất buổi tiệc hôm nay, Hạ Thẫm Vi. Cuối cùng từ miệng một người biết được hướng đi của Hạ Thẫm Vi, liên tưởng tới tình cảnh trước khách sạn, Hàn Quốc Mạnh một thân mồ hôi lại tuôn ra, hung hăng bạt tai mấy thủ hạ liền, phát động mọi người trong khách sạn Khải Duyệt đi tìm người. Từng tầng một, lầu trên lầu dưới bắt đầu tìm người, Hạ gia đại tiểu thư đến dự yến hội của hắn nếu như có chuyện gì không may xảy ra, hắn làm sao chịu nổi cơn giận dữ của Hạ gia. Phải biết hắn so với Hạ gia chỉ như con kiến so với con voi, nhẹ nhàng thổi một hơi là có thể khiến cho gia sản bao năm gây dựng của hắn cùng tính mạng cả gia đình hắn biến mất.
Vương Phục Hưng ba người gặp được Hàn Quốc Mạnh đúng lúc cửa thang máy mở ra. Một trong số những thương nhân lợi hại nhất của Hoa Đình dẫn theo hai hộ vệ, đầu đầy mồ hôi, trên mặt tràn đầy lo lắng và sợ hãi. Thấy Hạ Thẫm Vi, vô thức sững sờ, sau đó là cuồng hỉ, vẻ mặt như trút được gánh nặng, nhẽ nhõm thở phào, không có nửa điểm ngụy trang. Xem chừng loại biến hóa này thật sự phát ra từ phế phủ rồi, dù sao sau khi hoang mang lo sợ đến tột cùng lại phát hiện đại kinh hỉ, nếu còn có thể ngụy trang, trực tiếp đem giải Oscar cấp cho hắn luôn đi là được rồi.
"Hạ đại tiểu thư, các ngươi không có sao chứ?"
Hàn Quốc Mạnh khẩn trương nói, nhìn chằm chằm vào sắc mặt của Hạ Thẫm Vi, khá tốt, nhìn không ra cái gì tức giận hay khó chịu, điều này làm cho hắn triệt để yên lòng.
Hạ Thẫm Vi lắc đầu, chỉ chỉ Vương Phục Hưng, nhàn nhạt cười nói: "Không có việc gì, hắn ra tay rất kịp thời, Hàn tiên sinh, chỗ cửa ra vào của sân thượng có hai người, dường như chưa chết, ngươi bảo người của ngươi cứu tỉnh bọn hắn, ta còn có chuyện muốn hỏi bọn hắn."
Hàn Quốc Mạnh liên tục gật đầu, ánh mắt đảo qua Vương Phục Hưng, trong nội tâm đại khái đã có chút so sánh, bất quá bây giờ không phải lúc làm ra lôi kéo, phân phó sau lưng hai cái hộ vệ dựa theo Hạ Thẫm Vi vừa nói, đem hai tên bất tỉnh ở cửa sân thượng vào phòng thẩm vấn. Bản thân hắn đi theo ba người Hạ Thẫm Vi, trở lại đại sảnh yến hội.
"Vương huynh đệ, đêm nay nếu như không phải ngươi kịp thời ra tay, hậu quả không ai có thể đoán trước. Nếu như Hạ tiểu thư thực đã xảy ra chuyện gì, ta lão Hàn khẳng định áy náy chết. Lão ca ta thiếu nợ ngươi một cái nhân tình, về sau có phải việc nhớ tới tìm ta, cứ việc nói, ta sẽ giúp hết sức mình."
Trong thang máy, Hàn Quốc Mạnh vỗ bộ ngực cười nói, Hạ Thẫm Vi nguy cơ giải trừ, cũng có nghĩa hắn không phải lo tới cơn giận giữ của Hạ gia đổ xuống, triệt để nhẹ nhàng tâm trạng, nhìn Vương Phục Hưng, tự nhiên là càng xem càng thuận mắt.
Vương Phục Hưng nhàn nhạt nở nụ cười thoáng qua, gật gật đầu, cũng không tỏ thái độ gì.
Hạ Thẫm Vi đứng ở phía trước nhất, trầm mặc không nói, nàng đối với Vương Phục Hưng có một cảm giác rất quỷ dị. Nàng cảm giác Vương Phục Hưng vô cùng không đơn giản, không hẳn chỉ là một cái thiếu gia của một gia tộc đã lụn bại đến tận cùng. Hắn là đại thiếu gia của Vương gia, một gia tộc nếu lúc đỉnh phong gần như một mình chống đỡ hai ba gia tộc như Hạ gia cùng công kích. Nàng vô cùng chờ mong Vương Phục Hưng có thể làm ra sự nghiệp gì.
Ban đầu nàng muốn đem Vương Phục Hưng tới kinh thành, bồi dưỡng hắn trở thành kẻ tâm phúc, cho đi đối phó với Đường gia. Thế nhưng suy nghĩ đó giờ đã tan biến, coi như nàng cũng chỉ muốn xem, Vương Phục Hưng con người này để cho tự hắn phát triển, có thể đi từ thấp tới cao, trên con đường phục hưng gia tộc đi tới đâu.
Sở Tiền Duyên đứng cạnh biểu tỷ của nàng, đồng dạng không nói gì. Đêm nay loại chuyện này, đối với nàng mà nói, không thể nghi ngờ là vượt qua cực hạn của nàng. Mỹ nữ chủ nhiệm lớp nà từ nhỏ tới lớn đều là nữ hài vô cùng nhu thuận, hầu như không có chút đối nghịch nào với ai. Thế nhưng đối với sự việc tối nay, tuy có làm nàng sợ hãi, nhưng lại làm cho trong tính cách của nàng có một sự thay đỏi nhỏ.
Nàng khát vọng sinh mệnh của nàng sẽ có một hoàng tử cưỡi bạch mã, đến rước nàng đi trong muôn vàn ánh sáng.
Bề ngoài giống như cũng không cần phải đi thích ứng.
Sở Tiền Duyên chun chun cái mũi nhỏ, ánh mắt mê ly, nhìn trộm Vương Phục Hưng, trong đầu đột nhiên toát ra một cái hoang đường ý tưởng.
Người nam nhân này, trong cuộc sống sau này, có thể hay không chính là bạch mã vương tử của nàng?
Sở Tiền Duyên nhẹ nhàng nắm chặt nắm tay nhỏ, trên gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ ánh lên từng áng mây hồng.
Khải Duyệt khách sạn dưới lầu xảy ra án mạng, cảnh sát hành động tốc độ tương đối nhanh. Đầu tiên chính là vì nơi đây gần với trụ sở của thị trưởng, thứ hai chính là đêm nay yến hội, Hàn Quốc Mạnh đã nhờ cục trị an thành phố để ý trước đó. Hiện tại xảy ra sự tình, đám cảnh sát chạy tới nhanh như vậy nào đâu có phải vì nhân dân đóng thuế đầy đủ.
Trong đại sảnh tổ chức yến hội, cảnh sát đã đi lên, ghi một chút khẩu cung, trấn an mọi người tham gia bữa tiệc. Thấy Hàn Quốc Mạnh, một cảnh sát trung niên nhanh chóng đi tới, cười khổ nói: "Hàn tổng, đây là có chuyện gì?"
Hàn Quốc Mạnh không có bày bộ dáng kiêu ngạo của người thành công, móc ra một gói thuốc lá, cũng không phải hàng sản xuất trong nước, luận giá cả, xem chừng cũng là có thể làm cho Vương Phục Hưng đồng chí mua được vài chục gói song hỷ hắn vẫn dùng. Trước tiên đưa cho Vương Phục Hưng một điếu, sau đó mới đưa cho viên cảnh sát, cười tủm tỉm nói: "Đội trưởng Lý, là nhảy lầu tự sát à, Hoa Đình thành phố mỗi ngày đều có xảy ra, chỉ là không ngờ hôm nay rơi đúng vào khách sạn của ta.
Chuyện nhỏ, trở về trên báo cáo như vậy ghi thì tốt rồi. Đội cảnh sát hình sự cũng tới ư? Ngươi đi nói với bọn họ một chút đi, hôm khác sẽ mời đội trưởng Lý cùng các anh em dùng cơm."
Cảnh sát do dự một chút, rít mạnh điếu thuốc Hàn Quốc Mạnh đưa cho hắn, tự động đem người chết ngoài kia bỏ qua, gật gật đầu, lặng lẽ nói: "Cái kia Hàn tổng, chúng ta còn có việc, xin phép đi trước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!