Cái gọi là ngoài ý muốn, có thể nói là, sự tình không mong muốn xảy ra, ngoài ý liệu sự kiện vô cùng đặc thù.
Vương Phục Hưng đồng chí đối với lần này dự tiệc coi như thoả mãn. Hắn hiện tại coi như cùng với Hạ Thẩm Vi và Sở Tiền Duyên đi cùng một chỗ. Vương Phục Hưng liền cảm thấy đêm nay thu hoạch một ít danh thiếp có có hữu dụng lớn. hắn tùy ý tìm một chỗ hẻo lánh ngồi xuống đếm, mười bảy tấm danh thiếp. Không phải nạm vàng chạm bạc hay dùng vật liệu quý báu gi tạo nên, cũng chỉ là dùng lọa giấy cao cấp một chút, nhưng nội dung phía trên thì không phải bình thường rồi.
Bất động sản, ngành giải trí, ngành an uống, ngành mỹ phẩm, thậm chí còn có cả tổng giám đốc công ty bảo an, thân phận không đồng nhất, quả thật là tam giáo cửu lưu tề tụ. Không nói mấy cái bạch phú bà danh thiếp đưa cho Vương Phục Hưng, những thứ này danh thiếp tùy tiện vất ra một cái, đều là cho hắn một cảm giác có mặt mũi. Vương Phục Hưng yên lặng ngậm lấy điếu thuốc, thô sơ giản lược đem tất cả danh thiếp nhìn qua một lần, Sau đó bỏ lại túi, ý định về nhà tìm Laptop toàn bộ ghi chép lại.
Hắn bưng chén rượu, theo bản năng nhìn toàn bộ đại sảnh một vòng, đột nhiên hai hộ vệ mà Hạ Thẩm Vi mang đến đã biến mất không tung tích, Vương Phục Hưng vội vàng quay người quay người, nhìn về phía Hạ Thẩm Vi phương hướng.
Cách hắn tầm năm mươi mét là những người đang vây lấy Hạ Thẩm Vi cùng Sở Tiền Duyên. Có hai nam nhân ánh mắt bất thiện, gương mặt có thể gọi là xấu xí đang hướng về phía Hạ Thẩm Vi cùng Sở Tiền Duyên rảo bước tới.
Bề ngoài vô cùng không tự nhiên, mang theo một loại khí tức âm lãnh hung hiểm làm cho Vương Phục Hưng cảm giác không thích.
Hai nam nhân đó cuối cùng phân biệt đứng ở phía sau hai người Sở Tiền Duyên cùng Hạ Thẩm Vi, Vương Phục Hưng nhìn sang đột nhiên thân thể hơi cứng lại.
Nguyên lai một đám người đang hàn huyên để lôi kéo tình cảm với Hạ Thẩm Vi cùng Sở Tiền Duyên đột nhiên hơi có chút im lặng. Vương Phục Hưng cách các nàng chưng hơn hai mươi mét, không nghe rõ chuyện gì xảy ra, nhưng ánh mắt lại thấy các nàng rời đi có bàn rượu, trực tiếp hướng cửa lớn đi tới, bước chân lại có chút mất tự nhiên.
Hai nam nhân xấu xí theo sát bước chân hai người Hạ Thẩm Vi cùng Sở Tiền Duyên.
Vương Phục Hưng đột nhiên cảm thấy có chút bực bội, vừa rồi đối vói bữa tiệc này đang cảm thấy có chút vui vẻ, đột nhiên cảm giác mình bị phá đám, tâm trạng không vui cho lắm.
Hắn hít thở sâu một hơi, sắc mặt bình tĩnh đi theo ra ngoài, đứng ở cửa vào đại sảnh, đem một nhân viêc phục vụ éo ra, thân thể dán sát vào chỗ rẽ, nhìn lướt qua.
Sở Tiền Duyên cùng Hạ Thẩm Vi lẳng lặng bước đi trên đường, hai nam nhân kia trên tay vắt một kiện âu phục, một người một cái, nhanh chóng theo sát ở phía sau.
Cái khung cảnh kia là một bộ an tĩnh dị thường.
Vương Phục Hưng sắc mặt coi như trấn định, không có vội vã hiện thân, yên lặng chờ đợi.
Bị Vương Phục Hưng đoạt mất vị trí đứng đẹp nhất, nữ nhân viên có chút không muốn, nhưng cũng không dám nổi giận, khó xử nói: "Tiên sinh, không thích hợp, nếu như hai vị phu nhân vừa ra ngoài mà ngài quen biết, có thể trực tiếp qua."
Vương Phục Hưng nhìn Sở Tiền Duyên cùng Hạ Thẩm Vi chuyển qua góc, thân ảnh biến mất không thấy gì nữa, lúc này mới đứng ra, nhìn nhân viên phục vụ, nhàn nhạt nói một tiếng thật có lỗi, thẳng rời đi.
Nhân viên phục vụ nhìn thoáng qua bóng lưng của Vương Phục Hưng, tựa hồ nghĩ hắn là kẻ chuyên theo đuổi các bà các cô xinh đẹp, là một tên đào mỏ chính gốc. Chờ hắn đi xa mới nhỏ giọng mắng một câu: "Đồ biến thái."
Thời buổi bây giờ, cũng không thiếu những kẻ vì tiền bất chấp tất cả. Cho nên chức vị tiền tài càng nhiều, lại càng thích thuê một ít hộ vệ thực lực cường đại bảo hộ an toàn cho mình, sợ bị cừu gia báo thù. Vương Phục Hưng không nghĩ tới mình vừa mới làm hộ vệ cho Hạ Thẩm Vi không tới hai ngày, lại có thể gặp được chuyện bắt cóc như thế này. Mấu chốt ở đây là hai tên đội trưởng và đội phó của Hạ Thẩm Vi có thể đã bị xử rồi, như thế rất tốt, trực tiếp tạo thành cạnh tượng Vương Phục Hưng đồng chí của chúng ta một mình làm anh hùng cứu hai mỹ nhân. Vương Phục Hưng suy nghĩ một chút, lắc lắc đâu. Hắn cũng không muốn như thế, mình vốn lười a, lại phỉa dính vào chuyện như thế này.
Hắn đứng trước thang máy, không nhừng nhìn vào các con số đnag sáng lên.
Tầng mười. Tầng mười lăm. Tầng mười bảy.
Không ngừng lên cao, cuối cùng ở tầng cao nhất số ba mươi.
Vương Phục Hưng cười lạnh một tiếng. Mấy người kia ngược lại có chút thông minh, nếu như không có nhớ lầm, tầng cao nhất chính là một cái sân thượng, là nơi rất trống trải để làm việc không muốn người chú ý đây mà.
Hắn lui về phía sau hai bước, xoay người, cũng không chờ thang máy nữa, xông vào cầu thang bộ, trực tiếp chạy lên tầng cao nhất.
Trong hành lang của tầng cao nhất, hai nam nhân xấu xí bắt đi Hạ Thẩm Vi cùng Sở Tiền Duyên một cách gọn lẽ cũng rất cảnh giác, nhìn khắp xung quanh, xác định không có người theo dõi sau đó, mới đẩy hai nàng đi về phía cuối hành lang. Nơi cuối cùng nhìn không thích hợp với một khách sạn năm sao chút nào, nhìn như một đại môn cổ kính. Mở cửa ra chính là sân thượng. Hai nam nhân này vô cùng nhanh nhẹn phá hư hết tất cả camera giám thị, rút cuộc lấy ra áo khoác trên tay.
Ẩn hiện dưới áo khoác là hai thanh chủy thủy sáng lấp lánh, đang uy hiếp phía eo lưng hai nàng. Hai nam nhân cùng mở miệng, giọng nói khàn khàn mà lạnh lùng:"Đi vào."
Đem hai mục tiêu này lên tới sân thượng, hai nam nhân rút cuộc cũng có thể nhẹ nhàng thở ra được, liếc mắt nhìn nhau, như trút được gánh nặng. Đêm nay hành động tuy rằng ra ngoài ý định thuận lợi, nhưng bắt cóc dù sao cũng là kinh thành Hạ gia đại tiểu thư, cái này mà lộ ra, có thể gây ra mưa máu gió tanh một hồi. Bọn hắn tổ chức tuy cường đại, nhưng do dự lắm mới dám nhận đơn đặt hàng này.
"Đại gia tộc quả nhiên sinh ra nữ nhân xinh đẹp. Nhìn quả thật cũng muốn cắn một cái a. Nhị ca, vừa rồi ta còn nghĩ, nếu có thể được hai nàng này phục vụ cả đêm, có chết cũng thỏa mãn ấy."
Nam nhân gầy gầy cầm dao bức bách Hạ Thẩm Vi vô sỉ nói, ** lấy dao găm trong tay, bịp bợm chồng chất.
Nam nhân được hắn gọi là nhị ca có dáng người thấp bé, chỉ cao khaongr một mét sau nhưng tản mác ra khí tức âm lãnh trầm mặc như độc xa. Hắn nhìn qua nam nhân cao gầy, ngữ điệu bình tĩnh: "Đại ca đang ở bên trong cùng các nàng đàm phán, nếu như cho hắn biết ý nghĩ của ngươi, lão Tam, ngươi đoán thử coi hậu quả?"
Lão Tam ngượng ngùng cười cười, từ trong túi quần lấy ra một hộp thuốc lá, móc ra một điếu ném cho đối phương, hai huynh đệ phân biệt canh giữ ở cửa hai đầu, trầm mặc hút thuốc không nói gì nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!